Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Phó Nguyệt cau mày né tránh về phía sau.

Nếu nói đến nơi này mười mấy năm, nhưng thứ khiến nàng không thích ứng được chính là nước thuốc của nơi này.

Hương vị đắng ngắt quái mỗi lần uống xong đều khiến người ta ghê tởm đến mức chỉ muốn nhổ ra.

Để không bị ốm và uống thuốc, hàng năm Phó Nguyệt lao động rèn luyện, tự mình chú ý bảo dưỡng thân thể.

Không ngờ là lúc này vẫn không trốn thoát được uống thuốc.

“A Thái ca, ta cảm thấy hiện tại ta khá hơn nhiều, thuốc cũng có ba phần độc, cái này không uống đi.”

Vì chứng minh chính mình đã ổn, Phó Nguyệt còn lắc lắc đầu ý bảo chính mình không choáng váng đầu.

Tiêu Thái thấy nàng hiếm khi bộc lộ dáng vẻ của con nít nên nén cười dỗ dành nàng: “Đại phu đã thăm khám rồi, nàng phải uống trước mấy thang thuốc an thai, về sau sẽ không cần uống nữa.”


Phó Nguyệt cau mày, cay đắng mà nhìn chằm chằm thuốc mà Tiêu Thái bưng trong tay. đầy vẻ cự tuyệt.

“Ngoan nào. Nếu không ta gọi A Giản tới khuyên nàng uống thuốc nhé?”

Tìm A Giản?

Thế thì không được!

A Giản không e ngại uống thuốc, nếu đệ ấy biết chính mình sợ hãi thì người làm tẩu tử như mình để mặt mũi ở đâu chứ?!

Phó Nguyệt lặng lẽ trợn mắt lườm Tiêu Thái, chuẩn bị tâm lý một lúc mới cầm chén thuốc trong tay Tiêu Thái.

“Không cần chàng bón cho ta, uống từng ngụm từng ngụm thì đắng chế.t ta mất. Uống một hơi cho sảng khoái.”

Tiêu Thái không tranh cãi lại nàng: “Vậy nàng uống hết một hơi đi, ta đi lấy mứt hoa quả cho nàng.”

Phó Nguyệt để sát vào rồi dừng lại, lại để sát vào, cuối cùng nhắm mắt ngửa đầu uống cạn.

Một chén thấy đáy, Phó Nguyệt khó chịu mà ghé vào đầu giường nôn khan, nước mắt ứa ra.

Quá đắng…

“Uống một ngụm nước ấm súc miệng trước nè.” Tiêu Thái đau lòng mà vỗ vỗ vào lưng nàng.

Phó Nguyệt súc miệng nước mà Tiêu Thái đưa qua, bây giờ mới ăn mứt hoa quả.

Vị ngọt bắt đầu lan tỏa trong miệng, từ từ át đi vị đắng.


Phó Nguyệt khôi phục lại một lần nữa, dựa vào đầu giường: “A Thái ca, hiện giờ là lúc nào rồi?”

“Sắp giờ Dậu thì phải.”

“Vậy chàng mau sửa soạn một chút, đừng quên, tối nay trưởng thôn mời chúng ta đi tới quán rượu Hà Ký đó.”

Hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện, vẫn chưa báo cho đám người nhà trưởng thôn. Cả nha trưởng thôn nhất định đã ở quán rượu Hà Ký chờ bọn họ.

Tiêu Thái dọn dẹp trong phòng ổn thỏa, hơi do dự nói: “Thân thể nàng không tiện, chúng ta…”

Phó Nguyệt: “Ta không đi, chàng đi đi.”

Tiêu Thái không muốn để một mình Phó Nguyệt ở trong phòng.

Từ khi biết Phó Nguyệt mang thai, Tiêu Thái vừa mừng vừa lo, nghĩ lại mà sợ, chỉ muốn lúc nào cũng canh giữ ở bên người nàng, không bao giờ để nàng phải chịu bất cứ thương tổn.

Phó Nguyệt thấy hắn cao to ngơ ngác đứng ở bên cạnh bàn, không lên tiếng cự tuyệt, cười khẽ khuyên nhủ: “Trong nhà còn có đám người Thạch bà bà mà, ta không sao cả. Nhà trưởng thôn hôm nay xem mặt nương tử cho tiểu nhi tử, chàng cũng coi như là người giật dây, đi đi. Đừng để người ta đợi lâu.”


Phó Nguyệt nói có lý.

Tiêu Thái vẫn nghe theo lời khuyên nhủ của nàng.

“Một lát nữa ta sẽ qua, ăn một bữa cơm cùng bọn họ rồi trở về.”

“Được, chàng mang theo A Giản, Trương thẩm luôn miệng nói nhớ đệ ấy đó.” Phó Nguyệt chỉ huy từ xa Tiêu Thái thay đổi xiêm y, “Đúng rồi, cái áo ngoài màu xám trong rương ấy, chàng mặc nó đẹp đấy.”

“Được, chờ một khoảng thời gian nữa, ta sẽ đưa nàng ra ngoài đi dạo ngắm hội đèn lồng.”

Tiêu Thái vốn nhận lời với Phó Nguyệt tối nay cơm nước xong sẽ mang nàng cùng nhau đi dạo ngắm hội đèn lồng, nhưng tình huống hiện giờ chỉ có thể hủy bỏ.

Đợi một tháng sau, thân thể Phó Nguyệt khôi phục, thai nhi cũng ổn thì ra cửa sẽ không có việc gì.

“Được rồi, ta chờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui