Xuyên Không Về Cổ Đại Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Tôn gia.

Đêm hôm nay nam nhân của Tôn gia cảm thấy thật sự rất khó hiểu.

Tuy đám nương tử ngày thường rất cung kính với cha mẹ, nhưng hôm nay…… Hai nàng đặc biệt hết sức kính cẩn đối với nương.

“Bộp!” Thôi Đào Nhi đập một cái vào tay của con trai mình nói: “Người lớn vẫn chưa động đũa, sao con lại có thể cầm trước, không có quy củ gì cả!”

Đại Ngưu vừa sửng sốt vừa đau tay mà rụt tay về.

Rõ ràng gia gia đã nói là bắt đầu ăn rồi mà.

Thôi Đào Nhi xê dịch đĩa thịt xào nhỏ tới gần chén trước mặt Trương thẩm nói: “Nương, ngài ăn đi!”

Trương thẩm cười ý bảo đám con dâu ngồi xuống, cả nhà cùng nhau ăn.

Thấy Trương thẩm bưng chén lên, Vương Thục tay mắt lanh lẹ mà đón lấy cái chén từ trong tay bà: “Nương! Để con múc cho nương chén canh.”


Không khí ân cần một cách quỷ dị, cuối cùng cũng ăn xong bữa cơm.

Thôi Đào Nhi giành dật việc dọn dẹp rửa chén.

Vương Thục không có việc làm, liền đỡ Trương thẩm ngồi xuống bên cạnh nói: “Nương, ngài có uống trà không?”

“Không cần, vừa ăn no rồi.”

Vương Thục hơi sốt ruột, nàng không biết nên nói gì làm gì, suy nghĩ trong chốc lát, nàng di chuyển tới sau lưng Trương thẩm, mát xa bả vai cho bà.

“Hôm nay nương cũng bận rộn cả ngày mỏi mệt rồi, để con ấn ấn vai cho nương nhé.”

“Được, con dùng lực độ mạnh vừa phải, rất thoải mái!”

Vương Thục liền cao hứng mà tiếp tục ấn vai cho bà bà, thường thường còn hỏi bà xem lực đạo đã được chưa.

Tôn Trường Canh kỳ quái mà nhìn vợ và con dâu, lặng lẽ tránh ra.

Con trai lớn Tôn gia là Tôn Thế Lễ ghé sát vào người đệ đệ Thế Nghĩa, nhỏ giọng hỏi: “Nương tử đệ làm sao vậy?”

Ngày thường nhị đệ muội cũng sẽ không nhiều lời như vậy.

Tôn Thế Nghĩa lắc đầu, hắn cũng không hiểu ra sao.

Tôn Thế Lễ ôm con gái nhỏ trong ngực, lúc này sau khi cô bé ăn no đã mơ màng sắp ngủ.

Vừa lúc này Thôi Đào Nhi đi vào.


Tôn Thế Lễ gọi: “Đào nhi, Viên Viên muốn đi ngủ rồi, nàng mang bọn nhỏ đi xuống rửa mặt trước đi.”

Thôi Đào Nhi nhướng mày không kiên nhẫn: “Thúc giục, thúc giục, thúc giục, cả ngày chỉ biết thúc giục ta. Hai đứa bọn nó muốn ngủ, chẳng lẽ chàng không biết dẫn chúng đi rửa mặt sao.”

Nói xong quay đầu, Thôi Đào Nhi lại thay đổi gương mặt. Nàng nhiệt tình mà hô lên với Trương thẩm: “Nương, nước đã được đun ấm rồi, con pha một chậu nước ấm cho nương ngâm chân thư giãn nhé!”

Tôn Thế Nghĩa nhìn tẩu tử thay đổi sắc mặt trong khoảnh khắc cũng ghé sát vào tai Tôn Thế Lễ nói: “Ca, đệ thấy tẩu tử cũng không bình thường đó.”

Tôn Thế Lễ gật gật đầu: “Nhị đệ à, chúng ta cứ mang bọn nhỏ đi rửa ráy trước, đừng xía vào ba người họ.”

Không hiểu được, vẫn nên tránh xa một chút thì hơn.

Tôn Thế Nghĩa rất tán thành, lôi kéo con trai mình cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Vai được xoa bóp, chân được ngâm.

Trương thẩm sảng khoái tinh thần.

“Được rồi, trời không còn sớm nữa, mọi người trở về ngủ đi.”


Vương Thục mấp máy miệng, đưa mắt nhìn đại tẩu, không hề lên tiếng.

Trương thẩm thấy rõ thần sắc của bọn họ, lúc này không đợi đám con dâu cầu xin liền chủ động mở miệng nói: “Ngày mai ta sẽ đi tới mấy nhà hỏi một chút việc thêu chữ thập, có khi không lo liệu được hết. Hai con giúp ta trở về nhà mẹ đẻ các con hỏi một chút đi.”

“Ôi! Nhà mẹ đẻ con không cần nương phải lo lắng, bảo đảm hỏi ổn thỏa.” Thôi Đào Nhi mừng đến mức hận không thể đỡ lão thái thái về trong phòng.

Vương Thục cũng nhoẻn miệng cười như hoa nở.

“Không còn chuyện gì nữa thì đi nghỉ sớm một chút đi.” Trương thẩm xua xua tay, thảnh thơi đi về phòng.

Thấy lão bà tử đã trở lại, Tôn Trường Canh buông sổ sách trong tay, hỏi: “Hôm nay bà bị làm sao vậy?”

“Cái gì mà bị làm sao, có nói chuyện tử tế hay không.” Trương thẩm trợn trừng mắt lườm, lấy chăn ra trải lên giường.

Tôn Trường Canh đi tới: “Vậy bà và hai đứa kia đang làm gì thế, hôm nay Đào Nhi và Thục Nhi đều hết sức ân cần với bà đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui