Lý Đình cười nói: “Đương nhiên, Tiểu Nguyệt muội cứ yên tâm, những mẫu thêu này, ta cũng sẽ tính giá theo kích thước và hình thức của mẫu thêu này.”
“Đình tỷ đừng cười muội, tỷ muốn theo hình thức nào?”
“Con mèo nhỏ theo phong cách truyện tranh kia của muội rất đẹp và đáng yêu, cứ theo phong cách này là được. Những mẫu thường thấy khác chờ những họa sư kia tới rồi bảo bọn họ làm, đó là sở trường của bọn họ.”
“Được, để muội về vẽ một ít hàng mẫu trước.”
Hai người hàn huyên một lát, nghe thấy Lý Đình phàn nàn rằng muốn tìm thêm một số người để hoàn thành một lô hàng thêu lớn, trong tiệm vải của bà không đủ tú nương làm.
Phó Nguyệt suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đình tỷ, nếu đi tới nông thôn tìm mấy nông phụ làm thì sao?”
Nàng nhớ tới đám nương tử và thẩm thẩm của thôn An Bình.
Lý Đình: “Chỉ cần có thể làm được thì ta mặc kệ là ai. Chẳng qua lô hàng này ta bán giá không cao, tìm người thêu thùa sẽ không trả được nhiều tiền.”
“Đình tỷ dự tính trả bao nhiêu?”
“Đồ thêu nhỏ thêu nhanh, dự tính khoảng ba bốn đồng, mặt gối lớn thì khoảng bảy tám đồng, đồ nào to nhiều màu sắc thì đương nhiên sẽ tính giá khác.”
Phó Nguyệt gật gật đầu, chỉ cần người nào cẩn thận và kiên nhẫn thì nhân lúc thời gian rảnh rỗi cũng có thể làm được, cũng là phương pháp kiếm tiền, có lẽ sẽ có phần lớn cô nương và nương tử tình nguyện làm
Phó Nguyệt uống trà nghe Lý Đình tính toán các loại chi phí, không nhịn được bật cười nói: “Chờ đến khi nhiều người làm cái này, Đình tỷ có thể trực tiếp bán nét thêu chữ thập, để người mua tự mình thêu là được.”
Lý Đình sáng rực mắt, bắt lấy tay Phó Nguyệt khen không ngớt: “Vẫn là Tiểu Nguyệt thông minh có thể nghĩ đến điều này.”
Ít lãi nhưng lượng tiêu thụ lại mạnh, bản thân có nhiều cách kiếm tiền thì con đường tiền lại lại càng rộng mở hơn.
Giao ra một phần lợi nhuận đúng là không lỗ, Lý gia kiếm được khoản lớn!
Phó Nguyệt cười đề nghị: “Chờ các mẫu thêu hoàn thành, chỗ muội cũng có đám nương tử và thẩm thẩm chắc sẽ tình nguyện nhận công việc này, đến lúc đó còn làm phiền Đình tỷ chia cho chén canh đó.”
“Ha ha ha, chia ngay chia ngay. Nhiều người cùng nhau làm, Tiểu Nguyệt muội mới là người giúp Đình tỷ không ít việc đó.”
Thỏa thuận xong việc, Phó Nguyệt liền mang theo Thạch Mãn trở về.
Dọc đường đi, Thạch Mãn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn nàng.
Ánh mắt của tiểu nha đầu nóng rực như thiêu đốt, nhìn Phó Nguyệt đến mức khiến nàng mất tự nhiên.
Nàng liền dừng chân lại, cúi đầu hỏi: “A Mãn làm sao vậy?”
Thạch Mãn bưng hai tay che miệng lắc đầu, đôi mắt chớp chớp lại dường như không át được lời nói, cô bé vẫn nhỏ giọng cao hứng nói: “Phu nhân, ngài thật lợi hại!”
Vừa rồi cô bé đứng ở bên cạnh Phó Nguyệt, nhìn Phó Nguyệt cùng Lý nương tử bàn bạc về chuyện làm ăn trong hậu viện kia, phong thái tự tin và kiêu ngạo ấy đã khắc sâu vào trong lòng cô bé.
Phu nhân thật sự vừa xinh đẹp vừa lợi hại!
Tuy rằng cô bé nghe mà chẳng hiểu gì.
Nhưng mà Lý nương tử cũng khen phu nhân, chứng tỏ phu nhân vẫn rất lợi hại!
Phó Nguyệt nhéo khuôn mặt dần dần có chút hồng hào của tiểu nha đầu, dở khóc dở cười nói: “Về sau A Mãn cũng sẽ trở nên lợi hại. Được rồi đi nhanh đi, trong nhà chắc là sắp ăn cơm rồi.”
Nhờ có ba người Thạch gia hỗ trợ, Phó Nguyệt đúng là nhẹ nhàng không ít.
Buông tay một số việc nhà cho Thạch bà bà xử lý, cho nên nàng có thời gian cân nhắc tỉ mỉ đến hình dạng mẫu thêu.
Mỗi khi nàng ở nhà vẽ con người, con mèo nhỏ, con cún con, con hổ nhỏ theo phong cách truyện tranh thì ba đứa trẻ trong nhà đều thích vây quanh bên người nàng, ngay cả Thạch Dương cũng không ngoại lệ.
Khi chấm các điểm mực thành bức một bức họa hoàn chỉnh, thấy rõ Phó Nguyệt vẽ cái gì, ba người liền ra sức vỗ tay cổ động: “Wow”.
Người trong nhà đều bị bọn nhỏ chọc cười.
Phó Nguyệt thấy bọn nhỏ thật sự thích phong cách này liền bớt thời giờ hỏi bọn chúng thích cái gì, sau đó vẽ cho bọn họ một cái, về sau làm thành túi tiền.
Ba người hết sức mừng rỡ, tâm hồn bay bổng lên tận mây xanh, đứa nào đứa ấy hết sức đắn đo chọn lựa mẫu thêu cho mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...