Bắt đầu từ ngày hôm sau, Thạch bà bà dẫn Thạch Mãn dọn dẹp việc trong nhà, ôm đồm một đống việc, đồng thời cũng đi theo Phó Nguyệt làm trợ thủ ở phòng bếp học nấu cơm.
Không phải là Thạch bà bà không biết nấu cơm, mà là mọi người Tiêu gia bị tay nghề của Phó Nguyệt làm cho kén miệng, cho dù có thể ăn được nhưng Phó Nguyệt không muốn chính mình bị thiệt thòi.
Nàng liền dạy Thạch bà bà kỹ xảo nấu ăn cùng cách dùng nguyên liệu.
Thạch bà bà cũng là người thực tế, Phó Nguyệt nói như thế nào thì bà liền làm như thế.
Thạch Mãn còn nhỏ, có thể vừa mới tới đây còn hơi sợ sệt một chút, Phó Nguyệt cũng không gượng ép, đơn giản dẫn cô bé theo làm trợ thủ, để cô bé nhìn chơi.
Mà Thạch Dương lại ở phía trước cửa hàng làm trợ thủ cho Tiêu Thái.
Cậu bé không biết chữ, nhưng biết đếm số.
Dần dần cũng có thể thay Tiêu Thái kiểm đếm và lấy hàng.
Hơn nữa cậu bé này không biết là học được từ đâu, dần dần cậu bé ở cửa hàng gặp người liền cười ha hả, biết ăn nói, các khách khứa cũng tình nguyện nói chuyện phiếm vài câu cùng cậu bé.
Đám khách quen còn khen ngợi cậu thông minh hiểu chuyện.
Chẳng qua là khi trở lại hậu viện, cậu bé lại khôi phục tính cách vốn có, là người trầm mặc không nhiều lời, bận rộn luôn tay luôn chân.
Phó Nguyệt cũng muốn tìm cậu bé nói chuyện, nhưng thấy đứa trẻ vẫn luôn ở trong bộ dáng cố gắng hỗ trợ, cuối cùng không mở miệng được.
Thôi kệ, cứ tiếp tục quan sát đã.
Mọi việc dần dần đi vào quỹ đạo, Tiêu Thái liền có thời gian rảnh rỗi, ngẫu nhiên có thể trở về thôn một chuyến để lên núi săn thú cùng sư phụ.
Bản lĩnh học được này của Tiêu Thái không thể để bỏ xó trong thời gian dài được.
Cho dù hắn săn thú kiếm được bạc không nhiều như Phó Nguyệt, nhưng hắn không muốn buông bỏ nó hoàn toàn.
Đây là bản lĩnh trước đó đã nuôi sống hắn cùng A Giản, cũng là công việc mà hắn thích làm.
Ở trong rừng kiên nhẫn mai phục, chạy vội truy đuổi, tựa như khắp thiên địa này mặc hắn rong chơi tự tại, cảm giác kích thích và căng thẳng này khiến hắn không muốn ngừng lại.
Phó Nguyệt cũng hiểu hắn, việc này giống như nàng yêu thích làm đồ ăn ngon, và làm điểm tâm vậy. Công việc khiến bọn họ hứng thú yêu thích, lại là phương tiện mưu sinh của bọn họ, mang đến cảm giác vui sướng, thỏa mãn và tự hào cho bọn họ.
Không tới hai ngày, gã sai vặt của tiệm vải Lý Ký lại tới cửa mời Phó Nguyệt.
Thấy chủ nhân có chuyện quan trọng, Thạch bà bà vội nói: “Chủ nhân cứ đi đi, việc trong phòng bếp giao cho ta là được.” Nói xong bà lại đẩy Thạch Mãn, “Để A Mãn đi hầu hạ ngài.”
“A Mãn, cháu phải nghe lời phu nhân nói nhé!”
“Vâng, vâng, cháu nhất định sẽ nghe lời sai bảo của phu nhân.” đôi mắt Thạch Mãn sáng lấp lánh cao hứng mà nhìn về phía Phó Nguyệt. Sau khi đi vào Tiêu gia, cô bé còn chưa từng đi ra khỏi viện.
Sau khi dần dần quen thuộc, nha đầu này kỳ thật là người tính tính hoạt bát hay nói, tính cách hoàn toàn trái ngược với ca ca cô bé.
Phó Nguyệt cũng không từ chối, mang tiểu nha đầu cùng nhau đi ra ngoài.
Tiệm vải Lý Ký.
Từ lúc Lý Đình gửi thư tín đi liền chờ mãi không thấy Lý gia ở Giang Nam hồi âm lại.
Đến khi thư hồi âm đến, quả nhiên gia chủ Lý gia là Phong đại ca đã gật đầu đồng ý mối làm ăn này, nói rằng Lý Đình cứ mặc sức hợp tác cùng Phó Nguyệt.
Mà những họa sư về thêu mà Lý gia bọn họ bồi dưỡng đã đang trên đường tới thành Thạch Châu.
Lúc này, Lý Đình vừa nhận được thư hồi âm đã vội sai người mời Phó Nguyệt tới thương lượng.
Phó Nguyệt lấy điểm tâm trên bàn đưa cho tiểu nha đầu bên người ăn, ý bảo Thạch Mãn cứ tự nhiên một chút.
Thạch Mãn cười tủm tỉm nói cảm ơn, ngoan ngoãn ăn.
Lý Đình: “Chờ đến khi họa sư cùng nhau tới thì làm phiền Tiểu Nguyệt chỉ điểm một chút.”
“Không thành vấn đề.” Phó Nguyệt cũng đoán trước được điều này, nếu chỉ dựa vào một mình nàng thì đến khi nào mới vẽ xong hình dạng thêu chứ.
“Trước khi bọn họ tới, ta cần Tiểu Nguyệt cung cấp trước một ít mẫu thêu, còn lại việc chấm mực và thêu thùa thì ta có thể tìm người khác làm được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...