Lúc này trong thôn tối đen như mực được thắp lên vài ngọn đèn dầu, chiếu sáng đường trong thôn lộ.
Tiêu Thái theo tiếng người đi tìm, trên đường thỉnh thoảng gặp được đám hán tử của các nhà cũng đi ra ngoài kiểm tra tình hình.
Chờ Tiêu Thái đi đến nơi, bên cạnh đất trồng rau đã có không ít người vây quanh.
Thôi nhị bá ở trong thôn đang vô cùng sợ hãi mà kể lại những gì hắn vừa mới thấy: “Quá to! Con lợn rừng to lắm! Cái năng nanh kia cũng phản quang dưới ánh trăng.”
“Ngươi thấy rõ sao?” Trưởng thôn cau mày hỏi.
“Nhìn thấy thật. Hai con to, còn có bốn con nhỏ, ở ngay trong ruộng ươm mầm của nhà ta.”
Nói đến đây, sau khi trải qua sợ hãi và hưng phấn, Thôi nhị bá vỗ đùi rồi gào lên nói: “Đồ trời đánh, sao lại ăn mầm cây trong ruộng nhà ta chứ!”
Mọi người thấy hắn lo lắng đến mức hai mắt rưng rưng, mồm năm miệng mười an ủi: “Lão đệ à, người không sao là tốt rồi!”
Trưởng thôn thấy Tiêu Thái cũng tới đây, liền gọi hắn lại gần.
“Tôn thúc, xảy ra chuyện gì thế?”
Tôn Trường Canh thở dài: “Haiz, Thôi lão nhị đi tới nhà xí tiểu đêm, nhìn thấy có lợn rừng xuống núi ăn mầm cây.”
Tiêu Thái cau mày hỏi: “Lợn rừng? Cháu chỉ nhìn thấy một con ở sâu trong núi từ hôm trước, sao đột nhiên lại xuống núi.”
“Cũng đúng! Nhiều năm rồi chưa từng thấy lợn rừng xuống núi.”
“Mấy năm nay mùa màng vẫn tươi tốt, trong núi có không ít đồ ăn, lợn rừng ăn đủ. Theo lý thuyết sẽ không xuống núi.” Tiêu Thái phân tích nói: “Nhưng mà cũng có thể chính trong lúc vô tình đi xuống núi.”
Tiêu Thái: “Lợn rừng đâu?”
Tôn Trường Canh chỉ chỉ Thôi nhị bá: “Thôi lão nhị lớn giọng hét, hơn nữa sau đó những người ở gần tới đây gõ gậy hò hét, cho nên đám lợn rừng kia bị dọa chạy về trong núi.”
“Không đả thương người là tốt rồi. Ngày mai cháu đi tìm sư phụ, cùng nhau đi một vòng trong núi nhìn xem.”
“Vậy làm phiền A Thái ngươi, chính ngươi cũng cẩn thận một chút.”
“Tôn thúc, thúc cứ yên tâm.”
Bên này bọn họ thỏa thuận xong, Tôn Trường Canh liền xoay người hô: “Được rồi được rồi, mọi người tan hết đi. Không có việc gì, ai về nhà nấy ngủ tiếp đi.”
Nghe thấy Tôn Trường Canh nói không có việc gì, mọi người liền vừa ngáp ngủ vừa tản đi, ai về nhà nấy.
Tiêu Thái trở về nhà, một lần nữa đóng chặt cửa viện rồi mới đi vào trong phòng.
Thấy Phó Nguyệt lại ngủ say, Tiêu Thái cũng không đành lòng đánh thức nàng, nhẹ nhàng cởi áo lên giường, ôm Phó Nguyệt vào trong ngực rồi mới an tâm nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau.
Trong thôn già trẻ lớn bé đều biết đến chuyện hôm qua.
“Thật hay giả vậy? Lợn rừng kia có thể đả thương người đó!”
“Nghe nói Thôi lão nhị sợ đến phát khóc! Rất nhiều người cũng thấy, sao có thể giả được?”
Nếu Thôi nhị bá mà biết ngoài đồng có tổn thất, chỉ sợ lại khóc thêm một lần nữa. Hắn khóc vì sợ sao? Hắn xót ruột cây mầm ngoài đồng thì có!
“Chuyện này xử lý thế nào?”
“Trưởng thôn nói, bảo tiểu tử Thái lên núi nhìn xem.”
Có một phu nhân nghĩ đến ngày trước mua thịt lợn rừng, không nhịn được mà thổn thức nói: “Vậy thì có bao nhiêu thịt đây?!”
Lần trước Tiêu Thái chẳng tốn công gì bắt được lợn rừng, bán thịt kiếm lời không ít bạc đó.
“Đừng nghĩ vậy, ngươi cũng phải mạo hiểm tính mạng mới bắt được lợn rừng đó!” Có người giội nước lã cho nàng.
Lúc này, Tiêu Thái được người dân trong thôn nhắc tới đang cõng theo trường đao, đeo cung tên dự định lên núi.
Sau khi Phó Nguyệt tỉnh lại, nghe Tiêu Thái nói chuyện lợn rừng vào thôn tối hôm qua, không yên tâm mà giữ chặt góc áo của hắn, lại dặn dò lần nữa nói: “Chàng phải hết sức cẩn thận đó!”
Tiêu Thái nắm lấy tay nàng: “Nàng yên tâm, còn có sư phụ đi cùng với ta mà.”
“Vậy cũng phải để ý. Bọn chàng cũng chỉ có hai người, nếu thật sự gặp phải sáu con heo kia cũng nguy hiểm, đừng chủ quan! Chàng đi về gọi thêm người đi cùng đi.”
“Ta hiểu rõ trong lòng mà, ta chỉ cùng sư phụ tuần tra trong một phen. Xem tình huống thế nào rồi sẽ xua đuổi chúng nó vào sâu trong núi, sẽ không mạo hiểm đối mặt trực tiếp.”
Mang theo nỗi lo lắng cực độ của Phó Nguyệt, Tiêu Thái lên núi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...