Uống trà một lát, nói vài câu chuyện, Phó Nguyệt lấy bổ sung thêm một ít kim chỉ rồi theo Tiêu Thái rời khỏi cửa hàng.
Buổi chiều, trên đường người người qua lại nhộn nhịp.
Sạp hàng ở chợ người đến người đi, đầu đường còn biểu diễn xiếc và ảo thuật, mọi người xem mà hoa cả mắt.
Phó Nguyệt cảm thấy suốt mười hai năm kể từ khi tới đây, đây mới là ngày hội tự tại náo nhiệt nhất.
Không cần băn khoăn lão gia thái thái tiểu thư, công tử khống chế tánh mạng ngươi thân trong nhà, cũng không cần luân phiên làm việc.
Nàng muốn nhìn cái gì thì nhìn, muốn ăn cái gì ăn cái đó.
Phó Nguyệt mang theo Tiêu Giản, cả quãng đường vô cùng vui vẻ ăn uống, nhưng chỉ khổ Tiêu Thái.
Hắn luôn đi theo sát sao che chở hai người bọn họ, còn phải đóng vai trò là cái giá treo đồ, xách theo thượng vàng hạ cám đồ linh linh cho bọn họ.
Nhưng mà hắn đảm nhiệm vẫn vui vẻ chấp nhận vai trò là cái giá treo đồ.
Thời gian vui sướng phảng phất qua nhanh, bất giác bầu trời đã nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Từng chiếc đèn lồ ng sáng lên, làm dịu đi bầu không khí ồn ào trên đường phố của đám người lúc ban ngày.
Phó Nguyệt vốn tính toán cả nhà buổi tối ở lại tiệm rượu lớn ăn một bữa thịnh soạn để mừng ngày hội.
Nhưng buổi chiều vui chơi thỏa thích, suốt quãng đường nhìn xem mua hết cái nọ cái kia, miệng của Phó Nguyệt và Tiêu Giản dường như không lúc nào dừng. Mà những đồ ăn còn thừa lại của hai người bọn họ đều bị Tiêu Thái giải quyết nốt.
Ba người xoa xo cái bụng no, nhìn nhau cười vui vẻ.
Phó Nguyệt nói: “Được rồi, nếu không ăn được nữa, chúng ta lên đường về nhà đi! Lần sau lại ăn!”
Nàng lại cong người, trêu chọc Tiêu Giản: “Tội nghiệp A Giản của chúng ta lại phải trở về ăn cơm tẩu tử nấu rồi.”
Tiêu Giản vội an ủi nàng: “Tẩu tử nấu mới ngon! A Giản chỉ thích cơm canh tẩu tử làm.”
Nghĩ nghĩ một lát, cậu bé lại cao giọng bổ sung nói: “Còn cả điểm tâm nữa!”
“Ha ha ha, được! Ngày mai tẩu tử làm điểm tâm sẽ để lại một phần cho A Giản.”
Tiêu Giản vui rạo rực gật đầu.
Buổi chiều nghe tẩu tử nói sẽ làm đồ ăn cho tiểu cô nương nhà tiệm vải kia ăn, không biết vì sao, trong lòng hơi rầu rĩ một chút.
Hiện nay nghe được chính mình cũng có phần, nỗi bức bối ở trong lòng tan biến không thấy tăm hơi nữa.
Quả nhiên, tẩu tử vẫn để ý đến mình nhất!
May mắn thay, đây đều là những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng cậu bé, không nói ra khỏi miệng,nếu không thế nào Tiêu Thái cũng sẽ tranh luận với cậu xem rốt cuộc Tiểu Nguyệt để ý đến ai nhất!
Nhân lúc ánh chiều tà cuối cùng biến mất, Tiêu Thái nhặt đồ vật trong tay, Phó Nguyệt nắm Tiêu Giản cùng nhau ra khỏi thành trở về thôn.
Hôm nay rất nhiều người trong thôn tới chợ phiên, đến lúc này cũng gặp không ít người dân trong thôn trở về thôn. Dọc đường mọi người làm bạn với nhau trở về thôn, còn có thể nói chuyện phiếm hai câu hôm nay nhìn thấy, nghe thấy gì, thật náo nhiệt.
Vương nhị bà tử mang theo cháu trai mình đi ở trong đám người, nói gì đó với nương tử Tôn Trường Phú, khuôn mặt thường thường đánh giá cả nhà Tiêu Thái đi ở phía trước.
Hai người xô đẩy nhau, cuối cùng Vương nhị bà tử cất vài bước đuổi kịp phía trước, giương giọng gọi Tiêu Thái: “tiểu tử Liệt à, nghe nói ba năm trước đây Tiêu gia phân chia gia sản, nhị phòng các ngươi không được chia nhiều đúng không?”
Phó Nguyệt nhíu mày nhìn Vương nhị bà tử, sao lại đột nhiên nói về việc này?
Tiêu Thái không lên tiếng, vẫn nắm tay Phó Nguyệt đi về phía trước.
Trong đám người một nương tử nói tiếp: “Việc này mọi người đều biết. Ba năm trước đây khi trưởng thôn mang theo các trưởng lão trong tộc đi chủ trì phân chia nhà, có không ít người đều tận mắt thấy.”
“Ta cũng ở đó, ta nhớ rõ là phân bốn mẫu đất cùng ba lượng bạc.” Một hán tử khác nhớ tới liền cất tiếng.
“Thế cũng không ít!” Trong đám người có một nương tử mới gả tới mấy năm nay, nhà mẹ đẻ nàng chênh lệch với bọn họ, vậy mà cả nhà nàng ta còn không có nhiều như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...