Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, bởi vì rất nhiều chuyện đều có thể tự mình giải quyết được nên không cần phải thuê thêm người!"
Nữ đế âm thầm cười lạnh, tự mình giải quyết nên không cần phải thuê nhiều người? Ngươi cứ nói thẳng là ngươi muốn chuồn bất cứ lúc nào đi cho rồi.
'Trẫm không tin không giữ được ngươi! “Cơ mà nữ đế tỷ tỷ, ta phát hiện có một điểm tốt!” Tiểu quận chúa nói. “Điểm tốt gì?” Nữ đế vừa cười vừa hỏi.
“Bởi vì ở đây đều là người nhà mình, không cần phải có quá nhiều quy củ, mọi người đều bình đẳng, cực kì vui vẻ, thoải mái hơn nhiều so với vương phủ chỗ ta ở, ta cực kì thích nơi này!” Tiểu quận chúa cười hi hi.
Nữ đế như có suy nghĩ gì đó: “Ngươi nói cũng phải! Như hoàng cung của trẫm, mọi người đều giữ quy củ, cấp bậc cũng phân chia khắt khe, mặc dù nhiều người nhưng bình thường trẫm vẫn thấy vô cùng tĩnh mịch, được cái mất cái kia mà!"
Nữ đế lại nhìn trái nhìn phải, nàng cười với Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, mặc dù nhà ngươi không có nhiều người hầu nhưng người trong nhà ngươi cũng nhiều hơn, náo nhiệt hơn rồi đấy!"
Nữ đế tới trước mặt Lý Sư Sư, lớn giọng khen: “Sư Sư cô nương, nghe đâu hai năm nay Lâm phủ đều do ngươi quản lý! Lâm ái khanh có thể chuyên tâm xử lý chuyện triều đường cũng là nhờ có một phần công lao không nhỏ của ngươi! Vất vả cho ngươi rồi!"
Lý Sư Sư nghe vậy mà thấy ngạc nhiên: “Bệ hạ, đây là bổn phận của thiếp thân!"
“Ngươi làm rất tốt, đợi ngày ngươi chính thức được vào cửa, trẫm sẽ tặng quà cho ngươi, giải quyết vấn đề bối cảnh thân phận của ngươi để ngươi quang minh chính đại gả vào Lâm phủ!” Nữ đế mỉm cười.
“Tạ bệ hại” Lý Sư Sư hớn hở.
Trước giờ điều khiến nàng lo lắng nhất chính là thân phận của mình, nó khiến nàng cảm giác mình không xứng với Lâm Bắc Phàm.
Nếu nữ đế đã giúp nàng giải quyết vấn đề này thì cuối cùng hòn đá tảng trong lòng nàng cũng rơi xuống.
Nữ đế đi tới chỗ nữ nhân thứ hai, cười nói: Mạc Như Sương cô nương, trầm cũng biết ngươi! Hai năm nay ngươi luôn bảo vệ bên người Lâm ái khanh, giúp hắn ngăn chặn rất nhiều nguy hiểm, vất vả cho ngươi rồi! Trẫm thay mặt triều đình cảm ơn ngươi!"
Mạc Như Sương kinh ngạc.
Nàng chỉ là một nữ hiệp giang hồ bình thường, ấy vậy mà lại được nữ đế nhớ tới, còn cảm ơn nữa chứt
“Bệ hạ, đây là điều thảo dân nên làm, thảo dân không thấy vất vả!" Nữ đế nói: “Trầm hiểu, vì yêu nên cứ đâm đầu chứ gì?"
Mạc Như Sương đỏ mặt.
Nữ đế tới chỗ người thứ ba, nàng nói một cách thành khẩn: “Tịnh Đài đại sư, hai năm nay ngươi luôn một lòng bảo vệ Lâm phủ mà không một lời oán trách, giúp Lâm ái khanh yên tâm cống hiến cho quốc gia, công lao của ngươi cũng không nhỏ!"
Lão hòa thượng chắp hai tay lại, nói với vẻ hiền từ: “A di đà phật, bệ hạ quá lời rồi, bần tăng chỉ muốn phò tá bên sư phụ mà thôi! Sư phụ chính là Phật trong lòng bần tăng!"
“Hắn là Phật, ngươi cũng là Phật!” Nữ để nói.
Tiếp đó, nữ đế đi cảm ơn từng người một.
Điều khiến người ta kinh ngạc là ai trong Lâm phủ nữ đế cũng biết.
Không chỉ biết mà nàng còn nói được những đặc điểm và cống hiến của họ.
Quan văn võ khắp triều cũng chỉ có Lâm Bắc Phàm là được như vậy.
Tiếp đó, nữ đế phải cho mọi người chút lợi lộc, lôi kéo được mọi người.
Mọi người thì vui vẻ hớn hở vô cùng.
Đúng lúc đó, có một làn hương nồng đậm bay tới.
Nữ đế nói: “Thơm quá, đây chắc là mùi của Bụt Nhảy Tường nhỉ!"
Tiểu quận chúa mỉm cười: “Nữ đế tỷ tỷ, mũi của ngươi thính thật đó, chúng ta đang nấu Bụt Nhảy Tường, chuẩn bị xong rồi đây! Đợi đến giờ cơm tối ngươi phải ở lại ăn cơm đó nha!"
Hai mắt nữ đế sáng lên: “Thế thì phải xem Lâm ái khanh có hoan nghênh hay không rồi!"
“Vô cùng hoan nghênh!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Bệ hạ tới Lâm phủ dùng cơm là vinh hạnh của vị thần! Hơn nữa khoảng thời gian này thần toàn ăn uống
trong cung, cực kì ngại, cũng đến lúc thần phải báo đáp bệ hạ rồi!"
Rất nhanh giờ cơm tối đã đến, mọi người lần lượt ngồi vào bàn. Nữ đế là quân chủ một nước nên tất nhiên được ngồi vị trí chính.
Còn Lâm Bắc Phàm là chủ nhân Lâm phủ nên cũng được ngồi vị trí chính. Hai người ngồi cạnh nhau, Lâm Bắc Phàm bên trái, nữ đế bên phải.
Như vậy là có trò hay rồi. Tiểu quận chúa cũng ngồi vị trí chính, có điều nàng ngồi bên phải nữ đế.
Lý Sư Sư là nữ nhân số một của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lâm Bắc Phàm.
Mạc Như Sương là nữ nhân số hai của Lâm Bắc Phàm nên cũng ngồi chỗ chính, bên trái Lý Sư Sư.
Cả bàn ăn trừ Lâm Bắc Phàm ra thì đều là nữ. Lý Ngọc Tâm cũng tới, nàng thấy thân phận mình thấp kém, cũng chưa xác nhận quan hệ với Lâm Bắc Phàm nên âm thầm ngồi bàn hai với mấy người Đại
Lực, Tiểu Thúy.
Lúc này, nữ đế chỉ vào vị trí bên cạnh tiểu quận chúa, cười nói: “Ngọc Tâm cô nương, ngươi phải ngồi chỗ này mới đúng chứ!"
Lý Ngọc Tâm kinh ngạc: “Bệ hạ, như vậy... không được tốt lắm đâu?”
Nữ đế phất tay: “Qua đây đi, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng ngồi đây, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ hả?"
“Dân nữ không dám!"
Lý Ngọc Tâm bèn ngồi xuống một cách dè dặt, nàng không dám ngẩng đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...