Mạc Như Sương bị mắng một trận té tát tối tăm mặt mũi.
Trong lòng nàng ta vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể đào một cái hố để chui vào.
Cuối cùng, nàng ta đành phái chọn cách chạy trốn.
“Lâm công tử, ta biết lỗi rồi, xin lỗi ngươi! Vừa rồi ta làm phiền ngươi quá, ta về phòng nghỉ ngơi đây!”
Lâm Bắc Phàm nhìn theo bóng người chạy trốn của nàng ta, cười ha hả: “Còn non và xanh lẳm! Ngươi dễ đối phó hơn mấy lão già trên triều đình nhiều!”
Hắn cúi đầu, tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau đó, Lý Sư Sư vui vẻ cười bưng một bát tổ yến đến.
“Tướng công, tổ yến đến rồi đây! Ngươi uống tổ yến rồi hãy viết tiếp!”
“Được!” Lâm Bắc Phàm gật đầu.
Hắn đặt bút lông xuống, đi tới ngồi bên cạnh Lý Sư Sư, múc một thìa tô’ yến lên ăn.
Hắn hơi nhíu mày: “Mùi vị không quen cho lắm! Không phải kiểu mà ngươi nấu, cũng
không phải kiểu mà Tiểu Thúy nấu!”
“Đúng là tô’ yêh này không phải do thiếp thân và Tiểu Thúy nấu, mà là do Như Sương cô nương nấu!” Lý Sư Sư cười nói: “Ta đã biết chuyện giữa hai ngươi rồi, nàng ấy thấy áy náy nên đã đặc biệt nấu tổ yến cho ngươi để xin lỗi đấy!”
“ừ.” Lâm Bắc Phàm gật đầu, tiếp tục uống tổ yến.
Lý Sư Sư cười nói: “Phu quân, ngươi là người khoan dung rộng lượng, đừng trách nàng ấy nữa! Thật ra, trước đây nếu ngươi không nói cho thiếp thân biết thì thiếp thân cũng không biết phía sau khoán tiền bồi thường này lại có suy tính sâu xa đêh thế! Văn võ bá quan trong triều cũng chỉ có mình phu quân nhìn thấy sự ảnh hưởng sâu sắc về sau! Chỉ có mình ngươi là người thật sự suy nghĩ cho Đại Võ, suy nghĩ cho lê dân bách tính mà thôi!”
Nói rồi, nàng lại dùng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa si mê mà nhìn Lâm Bắc Phàm.
Nàng cảm thấy người chồng mà mình gả cho là vị lang quân như ý tốt nhất, hoàn hảo nhất trên đời này!
52,96% 2/6
Lâm Bắc Phàm chợt bật cười: “Từ trước tới nay ta chưa từng trách nàng ta! Nếu vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận thì ta đã bị người khác làm cho tức chết từ lâu rồi ấy chứ! Dù sao trên đời này cũng có quá nhiều người hiếu lầm ta, quá nhiều người hận ta, làm sao mà ta giái thích hết cho được? Ta chỉ có thể làm những việc mà bản thân ta thấy đúng, chí mong không thẹn với lương tâm! Còn việc người khác nghĩ thế nào có liên quan thì đêh ta?”
Lý Sư Sư nắm chặt bàn tay của Lâm Bắc Phàm, xúc động nói: “Phu quân, không cần biết người ngoài nghĩ thế nào về ngươi, không cần biết tương lai sẽ ra sao, thiếp thân đều sẽ cùng sinh cùng tử với ngươi!”. Truyện Quân Sự
Trong lòng Lâm Bắc Phàm ào ào dậy sóng!
Có người vợ như thế, hắn còn cầu mong gì hơn đây?
Lâm Bắc Phàm uống hai, ba ngụm hết bát tổ yến, sau đó hắn ôm chặt Lý Sư Sư.
“Nương tử, đêm đã khuya rồi, chúng ta mau đi nghỉ ngơi thôi!”
“Dạ, mong phu quân thương xót!” Lý Sư Sư cúi đầu đỏ mặt.
Hai người nhanh chóng quay về phòng, không hề châm đèn mà cứ thê’ mà đi ngủ luôn.
ở một bên khác, Mạc Như Sương lại trằn trọc rất lâu mà không thể ngủ nổi.
Nàng ta cứ nghĩ tới hành động đánh bạo chạy đến chất vấn Lâm Bắc Phàm ngày hôm nay là lại xấu hổ úp mặt vào gối.
“Ta đúng là đồ ngốc! Còn chưa suy nghĩ kỹ càng mà đã đi chất vấn Lâm công tử, nhất đinh vừa rồi hắn cảm thấy ta rất ngu ngốc phải không?”
Càng nghĩ, nàng ta càng xấu hổ đến mức không chịu nổi, nhưng nàng ta cũng không hối hận.
Nhờ vậy mà nàng mới có thể nhìn rõ chân tướng mọi chuyện, đồng thời thấy rõ bộ mặt thật của Lâm Bắc Phàm, cũng khiến tâm trạng của nàng ta tốt hơn hẳn.
“Lâm công tử không phái là một tên giặc bán nước, hắn chưa tùng phản bội Đại Võ!”
“Hắn nói tất cả những gì hắn làm đều là vì Đại Võ, vì người dân! Nhưng người ngoài lại chẳng có ai hiểu cho hắn, khiến hắn phải gánh chịu rất nhiều tiếng xấu!”
“Mặc dù hắn tham ô nhưng tiền mà hắn tham ô đều là tiền của tham quan, còn với người dân đến một xu hắn cũng không tham lây!”
“Hắn tham ô nhưng cũng không phải không có nguyên tắc…”
Cùng lúc ấy, Cáp Mộc vương tử ớ đất nước Đa La xa xôi đột nhiên hắt xì một tiếng.
Những ngày tiếp theo, mỗi lần Mạc Như Sương nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, ánh mắng nàng đều có phần chột dạ và ngượng ngùng.
Nhưng hình như Lâm Bắc Phàm lại không để bụng chuyện này, hẳn vẫn đối xử với nàng giống như trước đó.
Mỗi ngày đều ân cần hỏi han, nói chuyện phiếm với nàng khiến Mạc Như Sương cám thấy rất ấm lòng.
Bình thường, tiểu quận chúa thấy buồn chán cũng sẽ tới tìm Mạc Như Sương chơi, hỏi vài chuyện trong giang hồ.
Mạc Như Sương biết chuyện gì đều kể hết cho nàng ta nghe, không hề giấu diếm.
“Thật ngưỡng mộ ngươi có thể tự do hành tẩu giang hồ, nhìn ngắm vẻ đẹp của thế giới bên ngoài, làm chuyện mình muốn làm,
còn ta thì chỉ có thể bị nhốt trong kinh thành, chẳng thê’ đi đâu cả! ôi!” Tiểu quận chúa chống cẳm than thở.
Mạc Như Sương cười nói: “Thật ra cũng có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ tiểu quận chúa như ngươi đấy! Xuất thân cao quý, được án sung mặc sướng từ nhỏ, không giống với bọn ta phải cực khổ kiếm ăn, bôn ba vì cơm nqàv ba bữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...