Năm ngày nữa trôi qua, thời tiết không hề có một chút chuyển biến tốt đẹp nào. Trên trời, mây đen vẫn dày đặc, tuyết vẫn rơi, gió rét vẫn thổi, khắp mặt đất đều bị bao phủ bởi tuyết trắng, trừ màu trắng ra thì không còn màu sắc gì khác nữa.
Có một vài ngôi làng và một vài thị trấn nhỏ gần như đã bị tuyết nhấn chìm. Số lượng người chết lại càng tăng thêm, hơn nữa bọn họ toàn chết trong im lặng.
Những người thuộc tầng lớp lãnh đạo của đất nước thấy hơi sụp đổ. “Đã hai mươi ngày rồi sao kiểu thời tiết này vẫn chưa kết thúc vậy?”
"Cái thời tiết quỷ quái này! Còn không chịu kết thúc là mọi người sẽ chết hết đấy!"
“Thời tiết giá lạnh kéo dài liên tục, đây chắc chắn là đợt thiên tai hiếm có nhất trong vòng ba mươi năm nay!"
“Đúng là đáng chết mà, hồi đầu chúng ta sơ suất, không chuẩn bị tốt!"
Có một vài quốc gia đã không thể cầm cự được nữa, bắt đầu tiến hành cứu nạn.
Tuy nhiên hiện giờ cứu nạn đâu có dễ đến thế? Sông ngòi đều biến thành sông băng, hoàn toàn không thể di chuyển bằng thuyền. Đường bộ thì bị tuyết bao. phủ, lớp tuyết dày khoảng hơn một mét, người đi bộ còn cực kì khó khăn chứ huống chỉ còn phải vận chuyển thêm vật tư cứu nạn.
Tuyết lớn đã khiến tất cả các thành phố bị ngưng trệ.
'Thậm chí còn chia cắt các thôn trang, các gia đình cũng bị chia cắt. Mọi người đơn độc không ai giúp đỡ, chỉ có thể cố gắng cầm cự.
Ai chịu được thì sống, ai không chịu được thì chết chứ chẳng có lựa chọn thứ ba. Và đương nhiên, có một số quốc gia lựa chọn tiếp tục chống đỡ.
“Ta không tin là cái thời tiết cực đoan này còn kéo dài lâu hơn nữa!" “Sắp kết thúc rồi, nhất định nó sẽ kết thúc nhanh thôi!"
“Cứ đợi thêm vài hôm nữa!"
Cứ thế, lại năm ngày nữa trôi qua, thời tiết vẫn không tốt lên.
Thời tiết rét lạnh cực đoan đã âm thầm cướp đi rất nhiều người, rất nhiều ngôi làng, thị trấn đều trở nên hoang tàn, không còn tin tức gì nữa.
Thậm chí ở trong các thành phố, nhiều người dân cũng không thể chịu đựng nổi và đã chết cóng ngay tại nhà. Nhóm người tử vong nhanh nhất chính là người già, tiếp đó chính là trẻ em, rất nhiều gia đình đã sụp đổ. Những người không muốn chết thì điên cuồng lao tới nhà những người dân khác, bọn họ bất chấp cướp lấy vật tư để sưởi ấm.
“Đây là chăn bông của nhà ta, không được cướp!" Tên côn đồ rút đao ra, mặt mày dữ tợn nói: “Ông đây sắp chết cóng rồi, hơi đâu mà quan tâm xem có phải của nhà ngươi hay không? Mau lấy chăn bông, than củi và lương thực giao ra đây!"
"Giao cho ngươi thì cả nhà ta sẽ bị chết cóng! Cầu xin ngươi đừng như vậy, cầu xin ngươi đấy!"
Ánh mắt tên côn đồ đầy vẻ hung dữ: “Một là ngươi chết cóng, hai là ngươi bị ta đâm chết, ngươi tự chọn đi"
Trật tự loạn hết cả lên, thảm kịch nhân gian đang nhanh chóng xuất hiện.
Chẳng quốc gia nào có thể chịu nổi.
“Đây chắc chắn là một thiên tai hiếm có trong vòng năm mươi năm nay!" “Loạn cả rồi, tất cả đều loạn rồi!"
“Biết trước thì đã học Đại Võ xây dựng khu tránh nạn rồi! Hiện giờ xây còn kịp không?”
“Ngươi đang nằm mơ giấc mộng Xuân Thu gì đấy?".
||||| Truyện đề cử: Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ |||||
Mặc dù hiện giờ việc cứu nạn đã muộn song bọn họ vẫn bắt buộc phải tiến hành, dẫu có phải trả một cái giá đắt gấp bội!
Bằng không mọi người đều sẽ mất mạng, như vậy thì đất nước còn duy trì thế nào được nữa?
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nghĩ đến những hành động trước đó của Đại Võ, mọi người bèn tỉnh ngộ! Người ta đâu có ngốc, rõ ràng là người ta rất thông minh, nhìn xa trông rộng!
Khi ấy bọn họ còn cười nhạo Đại Võ, kết quả tình cảnh hiện giờ đã cho bọn họ một cái bạt tai! Trong lòng bọn họ không khỏi thấy hối hận, biết trước thì khi ấy bọn họ đã xây dựng khu tránh nạn, chuẩn bị than củi, vật tư giúp giữ ấm, huy động sức mạnh quốc gia để cứu nạn như Đại Võ rồi.
Hiện giờ bọn họ chỉ có thể mất bò mới lo làm chưồng, cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Tình hình của các quốc gia nhanh chóng được truyền tới tai Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm vô cùng không vui: “Hiện giờ mới bắt đầu hành động thì đã muộn rồi! Bắt chước thôi cũng không biết bắt chước, phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình! Chỉ khổ cho người dân của bọn họ! Lúc đất nước hưng thịnh bách tính khổ, lúc đất nước suy tàn bách tính cũng khổi"
Hắn không khỏi thở dài một hơi.
Bất kể là triều đại nào thì người khổ nhất vẫn là dân chúng. Lúc triều đại phát triển dân vẫn phải chịu khổi Khi triều đại suy tàn, khi thiên tai ập đến, dân lại càng khổ hơn! Họ là những người không thể thoát khỏi khổ được!
Hiện giờ điều duy nhất là hắn có thể làm chính là quản lý tốt những chuyện trong nước mình, còn những quốc gia khác thì chỉ có thể xem mệnh trời thôi.
Điều khiến hắn được an ủi chính là do Đại Võ đã xây dựng khu tránh nạn, giúp đỡ dân gặp nạn, tập trung cung cấp chỗ sưởi ấm cho họ nên số lượng người tử vong không đáng là bao và có thể duy trì ở mức khá thấp, các thành thị đều trật tự và ổn định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...