Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn từ chối một lần nữa…
Nữ đế đứng ở giữa, thấy cảnh tượng hài hước này lại rất buồn cười.
Nàng không khỏi thầm cảm thán.
Đúng là làm khó cho các quan rồi!
Đụng phải loại người vừa biết moi móc tiền, vừa giảo hoạt như hồ ly thế kia, bọn họ cũng chỉ có thể dùng cách cho hắn được thăng quan tiến chức để tống hắn đi mà thôi!
“Được rồi, các ngươi đừng ồn ào nữa!”
Nữ đế lên tiếng, các quan lập tức im lặng.
“Các vị ái khanh nói phải lắm!”
Nữ đế cười nói: “Trong lúc làm việc tại Quốc Tử Giám, Lâm ái khanh không chỉ có thế thanh lọc bầu không khí tại Quốc Tử Giám, nâng cao thành tích học tập của học trò một cách rõ rệt mà còn sáng chế ra nhiều phát minh có lợi cho đất nước, đúng là nên được thăng thêm một bậc quan!”
Bách quan mừng rỡ, cùng nói: “Bệ hạ thánh minh!”
“Nhưng đúng như Lâm ái khanh đã nói, thời gian hẳn làm quan còn quá ngắn, kinh nhiệm ít ỏi, không đủ năng lực, đúng là nên ờ lại Quốc Tử Giám rèn luyện thêm một thời gian! Mặt khác, nếu không có Lâm ái khanh giám sát chặt chẽ thì trầm thật sự không yên tâm về việc phát minh những bảo khí có ích cho nước cho dân này!”
Đến lượt Lâm Bắc Phàm mừng rỡ: “Bệ hạ thánh minh!”
“Cho nên, trầm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra được một ý kiến hay!”
Nữ đế cố gắng nhịn cười mà nói: “Chúng ta có thế thăng một cấp quan cho Lâm Bắc Phàm trước, xếp vào hàng quan viên ngũ phẩm! Nhưng vẩn để hấn ở lại Quốc Tử Giám đàm nhiệm chức ti nghiệp! Chờ sau này hắn có đủ năng lực thì điều hắn đến đâm nhiệm chức vụ khác là được, như vậy chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao?”
Các quan nghe xong đều ngơ ngác.
Trời đất!
Vừa được thăng quan lại còn không cần phải rời khỏi Quốc Tử Giám, mọi lợi ích đều bị tên khốn kia chiếm sạch hết rồi!
Sao có thể như vậy được?
“Bệ hạ, tuyệt đối không được!”
“Không thể làm như thê’ được, trước nay chưa từng có tiền lệ như vậy!”
“Mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!”
Nữ đế vung tay áo: “Mặc dù chưa từng có tiền lệ nhưng chúng ta có thể tạo nên tiền lệ! Nếu muốn trách thì chỉ có thể trách trường hợp của Lâm ái khanh quá đặc biệt, là nhân tài hiếm thấy, triều đinh làm ra chút thay đổi thì có gì không ổn? Chẳng phải làm như vậy cũng hợp ý các ngươi hay sao?”
“Bệ hạ, thật sự không thể làm như vậy được!”
“Nếu ờ Quốc Tử Giám không có chức vụ tương ứng thì Lâm Bắc Phàm nên rời khỏi Quốc Tử Giám mới phải!”
“Không thể phá hỏng quỵ tắc tổ tiên truyền lại được đâu thưa bệ hạ!”
Các quan muốn khóc tới nơi rồi.
Chỉ có Lâm Bắc Phàm là len lén cười.
Được thăng quan mà vẫn có thể tiếp tục
phát tài, hắn tìm đâu ra nơi nào tốt hơn chỗ này nữa cơ chứ?
Nữ đế này ưu ái cho hắn quá!
Đúng lúc đó, nữ đế nói chắc như đinh đóng cột: “Đừng có nhiều lời nữa, ý trâm đã quyết! Lâm ái khanh bước lên nghe phong thưởng, nay trẳm nghe ý kiến của các quan, thăng cho ngươi thêm một cấp quan thành quan viên tòng ngũ phẩm, tiếp tục đảm nhiệm chức ti nghiệp tại Quốc Tử Giám, cống hiến cho đất nước!”
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng đáp.
Sau đó hẳn ngẩng đầu lên, quay sang nhìn các quan với vẻ cảm động đến nổi nước mắt chỉ chực rơi xuống: “Hạ quan cũng cảm ơn các vị đại nhân đã tiến cử!”
“Hừ!” Sẳc mặt của các quan trông thật khó coi.
Vì được thăng quan nên Lâm Bắc Phàm rất vui vẻ.
Tối hôm đó, hắn nổi hứng cùng Lý Sư Sư vừa ngắm trăng vừa trò chuyện, rất ung dung tự tại.
Đúng lúc ấy, có một cái bóng màu trắng
lẳng lặng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bạch Thanh Hoàn, Bạch Quan m, một nữ tử như thần lại như ma.
Ban đầu Lý Sư Sư còn hốt hoảng, sau đó nàng mừng rỡ đứng dậy cúi người chào: “Thiếp thân chào Bạch Quan âm đại nhân!”
Giọng nói hơi trầm phát ra từ cái bóng trắng kia: “Không cần khách sáo như thế!”
Lâm Bắc Phàm thì không khách sáo đến vậy, hắn lườm bóng trắng kia một cái rồi nói: “Lần nào ngươi cũng xuất hiện cái kiểu quỷ quái như thế, chẳng cho người khác thời gian chuẩn bị tâm lý gì cá!”
Bạch Thanh Hoàn thản nhiên đáp: “Xin lỗi, quen rồi, lần sau sẽ chú ý hơn!”
Lâm Bắc Phàm lại lườm nàng ta một cái nữa, bởi vì hắn chẳng hề cảm thấy chút áy náy nào trong lời mà nàng ta nói, lần sau nàng ta vẫn sẽ làm theo ý minh cho mà xem.
Nhưng hắn có thể làm gì được cơ chứ, ai báo hắn không đánh lại Bạch Quan m?
“Nghe nói ngươi phát minh ra rất nhiều bảo khí ích nước lợi dân ở Quốc Tử Giám, thuyền sắt cỡ lớn có thể nổi trên mặt nước, khí cầu lớn bay lên trời, và cá giống lúa nước
lai tạo có thể nâng cao sản lượng nữa…”
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: “Sao ngươi lại biết rõ như thế?”
“Ta tự có cách lấy được tin tức!” Giọng nói của Bạch Thanh Hoàn tràn đầy vẻ tò mò: “Làm thế nào ngươi lại nghĩ ra được mấy thứ hão huyền như thế? Những thứ này có thể thành công được không?”
Lâm Bắc Phàm nhìn rượu ngon trên bàn, cười bảo: “Chúng ta vừa uống rượu vừa nói nhé, thế nào?”
Bạch Thanh Hoàn ngẫm nghĩ một lát rồi cũng gật đầu đáp: “Cũng được!”
Cả người nàng ta loáng một cái đã xuất hiên trên môt phiến đá khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...