Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Nữ đế nôn nóng hỏi: “Ái khanh, lời ngươi nói là thật sao?"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp: “Vi thần lấy tính mạng mình ra đảm bảo, tuyệt đối không nói dối!” Sắc mặt của mọi người đều nặng nề hơn.

Bách quan đều biết Lâm Bắc Phàm có năng lực quan sát tinh tượng, trước đây gặp nạn châu chấu cũng là hắn nhìn thấy thời tiết thay đổi, kêu mọi người không cần chuẩn bị gì cả, thoải mái ứng phó với nạn châu chấu.

Mà nữ đế lại càng hiểu rõ hơn Lâm Bắc Phàm còn sở hữu năng lực khống chế thời tiết, sánh ngang với thần linh.

Hắn nói có thảm họa băng tuyết vậy thật sự sẽ có thảm họa băng tuyết.

Nàng nói một cách hùng hồn: “Các vị ái khanh, trẫm tin thừa tướng tuyệt đối sẽ không ăn nói bừa bãi! Trong buổi nghị quyết ở triều đình trước đây, Lâm ái khanh với kiến thức sâu rộng, mưu tính sâu xa luôn có thể đưa ra kiến nghị hợp lý, chưa từng xảy ra sai sót! Trẫm tin lần này cũng như vậy!"

“Hơn nữa, từ lúc vào đông tới nay, thời tiết quả thật khá khác thường, quả thật chúng ta cũng nên chuẩn bị thêm một chút, phòng ngừa tai họa xảy đến! Bằng không, đợi sự việc xảy ra rồi, chúng ta muốn cửu vãn cũng không kịp!"

“Tuy cần lãng phí rất nhiều nhân lực và vật tư nhưng triều đình chúng ta hoàn toàn gánh vác được!"

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng nói: “Bệ hạ thánh minh!"


Bách quan đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều chắp tay cúi người, ngầm thừa nhận cách làm này.

Nữ đế hỏi: “Lâm ái khanh, cụ thể phải làm thế nào?"

Lâm Bắc Phàm lập tức nói: “Sự việc không thể chậm trễ, bây giờ bắt đầu hành động ngay! Lập tức vận chuyển xi măng đến các quan phủ cho xây thêm nơi lánh nạn, tiếp nhận nạn dân, tập trung cung cấp thiết bị sưởi ấm để vượt qua mùa đông khắc nghiệt! Bằng không, đợi thảm họa băng tuyết tới rồi, sông hồ đóng băng, đường xá khó đi, sẽ không kịp mất.

Nữ đế lớn tiếng nói: “Được! Chuyện này giao toàn quyền cho thừa tướng phụ trách, những người khác toàn lực phối hợp! Nếu ai dám kéo chân trẫm, tổn hại đến tính mạng của người dân, lười biếng tiêu cực, vậy cứ chém không tha!”

Trong lòng bách quan run lên: “Rõ, thưa bệ hại"

Tiếp sau đó, dưới sự lãnh đạo của Lâm Bắc Phàm, các quan nhanh chóng điều động nhân lực. Xưởng xi măng lấy hết toàn bộ hàng tồn ra, thông qua đường sông bốn phương thông suốt, nhanh chóng vận chuyển tới các địa khu, thành phố lớn, còn có một ít than đá, củi, áo bông vải bông... cũng đang được vận chuyển tới cac nơi.

Sau khi các quan phủ lớn nhận được ý chỉ của hoàng triều, lập tức chọn nơi chắn gió ngăn nước, xây chỗ lánh nạn.

Hoạt động lớn đột ngột này của triều đình cũng khiến dân chúng hoang mang.

“Triều đình tính làm gì vậy?"

“Căn cứ theo lời trên bảng cáo thị của triều đình thì vì mùa đông này khá lạnh giá, khắc nghiệt, cực có khả năng sẽ gặp thảm họa băng tuyết mấy chục năm mới gặp một lần cho nên đang xây chỗ lánh nạn sớm!"

“Vượt qua mùa đông còn cần chỗ lánh nạn sao, có nghiêm trọng như vậy không? Năm ngoái không phải cũng trải qua như vậy hay sao?"

“Lần này thì khác, lần này có khả năng sẽ gặp phải thảm họa băng tuyết, cho nên triều đình phòng ngừa tai họa, cho xây chỗ lánh nạn, tập trung thiết bị sưởi ấm để mọi người vượt qua mùa đông!"

“Ta cảm thấy không cần thiết, triều đình quá mức cẩn thận rồi!" Rất nhiều dân chúng đều không cho là đúng.

Bọn họ cho rằng triều đình quá thận trọng, chuyện bé xé ra to, hoàn toàn không cần thiết phải thết


Năm ngoái không phải bọn họ cũng trải qua như vậy hay sao?

Mùa đông năm nào cũng rất lạnh, mọi người đều cóng hết cả người nhưng cũng không cần xây chỗ lánh nạn!

Ở đây chỉ có thể nói, cái nhìn của dân chúng quá mức nông cạn.

Vì một đời của bọn họ chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, thảm qua băng tuyết đã trải qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí còn chưa từng trải qua, không giống với ghi chép khá chỉ tiết ở chỗ triều đình, biết được tính nghiêm trọng của sự việc.

Loại tình huống này cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của các nước khác.

Tuy rằng thể hiện ra được tính nghiêm trọng nhất định nhưng cũng không để ý bao nhiêu.

Vì trước mắt cũng không có chứng cứ cụ thể cho thấy thảm họa băng tuyết sẽ tới.

Cho dù có thảm họa băng tuyết thật thì bọn họ đều có cách ứng phó nhất định, hoàn toàn không cần thiết phải xây chỗ lánh nạn cho hao tài tốn của.

“Đại Võ chỉ đơn giản là nhàn rỗi sinh nông nổi thôi, không cần để ý đến!"

“Đúng đó! Có tiền thì đi làm việc khác không tốt hay sao? Cứ đòi làm mấy chuyện vô dụng như vậy!"


“Chúng ta cứ đợi xem trò cười của bọn chúng đi, ha hai"

Mặc kệ bên ngoài thấy thế nào, Lâm Bắc Phàm vẫn vô cùng nghiêm túc và chu đáo, coi nó trở thành chuyện lớn số một của mùa đông năm nay.

Còn hiệu lệnh cho binh mã các nơi phối hợp với quan viên đại phương hành động, cùng vượt qua thảm họa băng tuyết.

'Trước mặt hắn có tin tức từ các nơi gửi về.

Hoa Châu phủ đã xây dựng mười tám căn nhà lánh nạn, có thể chứa được chín trăm người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có hai mươi hai căn, có thể chứa được một nghìn hai trăm người, tổng cổng có thể chứa được hai nghìn một trăm người.

Bàn Châu phủ đã xây dựng mười hai căn nhà lánh nạn có thể chứa được sáu trăm người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có mười hai căn, có thể chứa được bảy trăm người, tổng cổng có thể chứa được một nghìn ba trăm người.

Hồ Châu phủ đã xây dựng hai mươi căn nhà lánh nạn có thể chứa được một nghìn người, lợi dụng các căn nhà bỏ hoang sửa thành chỗ lánh nạn có sáu căn, có thể chứa được ba trăm người, tổng cổng có thể chứa được một nghìn ba trăm người.

Các địa khu đều tranh thủ xây dựng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui