Cao Thiên Diệu cười lạnh: “Lâm Bắc Phàm, ta sớm biết ngươi sẽ thề thốt không nhận cho nên bán quan đã mời Lưu tế tửu và một vị ti nghiệp khác tới đây, bọn họ có thể làm chứng cho vi thần!”
Nữ để nói: “Truyền!”
Lão thái giám cao giọng gọi: “Mời tế tửu Quốc Tử Giám, Lưu Hoa Nghiệp, ti nghiệp Tôn Thiên Đạo vào yết kiến!”
Chỉ một lát sao, cấp trên trực tiếp của Lâm Bắc Phàm là Lưu tế tửu và đồng nghiệp Tôn Thiên Đạo bước vào Kim Loan điện.
“Bái kiến bệ hạ, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Hai vị miễn lễ!”
“Tạ bệ hạ!”
Sắc mặt của nữ đế uy nghiêm: “Vừa rồi Lại bộ thượng thư, Cao ái khanh nói, trong thời gian Lâm Bắc Phàm làm việc ở Quốc Tử Giám có hành vi tùy tiện, suy đồi đạo đức, khuyến khích học trò mày mò các kỹ thuật mới, bỏ bê việc học, có chuyện này hay không?”
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc đáp: “Đúng là có chuyện này!”
Lưu tê’ tửu hít một hơi thật sâu, nói: “Khới bấm bệ hạ, trong lúc tại chức, Lâm ti nghiệp làm việc cẩu thả…”
Hắn ta nói mãi không dừng, lên án toàn bộ “tội danh” của Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm dùng ánh mắt coi thường nhìn lão già xu nịnh và khúm núm này.
Bách quan đang đối phó với người của ngươi, ngươi không bảo vệ ta thì thôi lại còn tham gia làm kẻ tiên phong, chỉ đâu đánh đó khó mà làm nên đại sự lắm!
Lưu tế tửu nói xong thì lui về phía sau một bước, đến lượt Tôn ti nghiệp bổ sung thêm.
“Lâm ái khanh, ngươi có gì muốn nói không?” Nữ đế hơi lo lắng.
Nếu Lâm Bắc Phàm thật sự phạm lỗi như Lưu tế tửu đã nói vậy dưới sức ép của các quan, nàng cũng không thế không tạm thời thu lại chức quan của Lâm Bắc Phàm, tránh cơn gió lớn này.
Nàngthầm thở dài, cái tên này có thế
Hắn là người có năng lực tốt, nhưng bản lĩnh gây chuyện cũng chẳng kém!
Lần nào cũng để nàng phải thu dọn tàn cuộc, thật mệt mỏi!
Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm bình tĩnh chấp tay: “Khởi bẩm bệ hạ, Lưu tế tửu nói sai rồi! Đúng là vi thần khuyến khích học sinh nghiên cứu thêm các kỹ năng mới lạ, nhưng tất cả đều vì bệ hạ, vì Đại Võ, vì giang sơn xã tắc mà thôi!”
“Hoang đường! Từtrước đến giờ vi thần chưa từng nghe nóimấy trò phóng túng đó có ích với bệ hạ, có ích với Đại Võ, có ích với giang sơn xã tắc! Ngược lại, rất nhiều người đánh mất chí hướng chỉ vì say mê một thứ gì đó, cuối cùng trớ thành đám vô dụng!”
“Không sai! Là người có học thì nên đặt mục tiêu là công danh, coi việc tạo phúc cho bách tính làm trách nhiệm của bản thân để chăm chỉ học hành, nỗ lực không biết mệt mỏi, chứ không phái tốn thời gian vào mấy trò vô dụng kia!”
“Lâm ti nghiệp, rốt cuộc ngươi làm như thế là có ý gì hả?”
“Bệ hạ, Lâm ti nghiệp có mưu đồ độc ác! Hắn ỷ lại vào ân sủng của bệ hạ mà làm xằng làm bậy, bệ hạ mau trừng phạt hắn đi!1’
Các quan dùng những lời lẽ sắc bén mà nhắm vào Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm lại bình tĩnh nói: “Vi thần muốn mời bệ hạ và các vị đại thần cùng vi thần rời bước đến Quốc Tử Giám! Đến Quốc Tử Giám rồi tất cả mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!”
Nữ đế suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Được!”
Khoảng nửa canh giờ sau, mọi người đã đêh Quốc Tử Giám.
Lâm Bắc Phàm đưa mọi người đi tới bờ hồ.
Lúc này, có một học trò đang điều khiến một trò chơi kỳ lạ, trông có vẻ rất bận rộn.
Thấy Lâm Bắc Phàm đưa một nhóm người mặc quan phục đi tới, hắn ta rất ngạc nhiên.
Học trò kia lập tức đặt món đồ đang cầm trên tay xuống, cúi đầu chắp tay, cung kính chào hỏi: “Học trò chào Lâm ti nghiệp và
các vị đại nhân!”
“Không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm ân cần cười nói: “Hải Thiên, ta giới thiệu cho ngươi nhé, vị mỹ nhân xinh đẹp như hoa này chính là đương kim Thánh Võ nữ hoàng bệ hạ! Những người khác chính là văn võ bá quan đương triều!”
“Ôi! Là bệ hạ đó sao!”
Học trò kia hoảng loạn chắp tay, cúi người hành lễ: “Học trò bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Miền lê!” Nữ đế vung tay.
“Tạ bệ hạ!”
Học trò kia đứng thẳng người lên nhưng vằn không dám ngấng đầu, cả người hơi run rẩy, trên mặt đổ đầy mồ hôi.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp được cánh tượng hoành tráng đêh thê’ này nên rất hoang mang.
Lâm Bắc Phàm cười nói: “Hải Thiên, thành quả nghiên cứu của ngươi thế nào rồi? Ta đưa bệ hạ và văn võ bá quan đến xem thử, mau đem thành quá nghiên cứu của ngươi ra đây!”
Hái Thiên vội gật đầu: “Dạ vâng… vậy
học trò xin trình bày ngay! Đây là thành quả nghiên cứu của học trò…”
Nhưng hắn ta căng thẳng quá nên nói không thành lời.
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm thay hẳn ta mớ lời: “Trước khi xem thành quả, vi thần muốn hỏi bệ hạ và các vi đại thần một vấn đề, liệu sắt thép có thế nổi trên mặt nước không?”
“Hoang đường! Sắt thép nặng như thế làm sao mà nổi trên mặt nước được? Tất nhiên sẽ chìm xuống đáy biển rồi!” Cao Thiên Diệu tỏ vẻ khó chịu.
“Phải đấy, sắt thép thì làm sao mà nổi trên nước được, đây là chuyện không thể!”
“Lâm ti nghiệp, sao ngươi lại hỏi chuyện kỳ lạ như vậy chứ?”
“Có phải ngươi đọc sách đến nỗi ngốc luôn rồi không hà?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...