Tam hoàng tử điện hạ kích động, hắn ta lớn giọng nói: “Đây đúng là thông thần dược có thể khiến con người ta thoát xác đó! Người ta thường bảo trăm nghe không bằng một thấy, nếu các vị đã có nhã hứng như vậy thì để bản cung uống thử cho mọi người xem!” Nói đoạn, hẳn ta túm lấy viên đan dược và nhét vào bên trong miệng.
Lâm Bắc Phàm đang đứng xem thầm mỉm cười, hắn ta đã uống đến mức say mèn rồi còn uống thêm đan dược nên chắc chắn sẽ càng hưng phấn hơn, tới khi đó e là sẽ làm ra chuyện mà bản thân mình không thể khống chế được...
He he, bỗng nhiên hắn thấy mong chờ quát!
Tiếp đó, dưới sự chú ý của mọi người, tam hoàng tử đã uống đan dược bèn đứng lên.
Hắn ta nhắm mắt, sắc mặt hồng hào, bước chân phù phiếm, miệng thì cứ lẩm bà lẩm bẩm, trông như kiểu linh hồn thoát xác vậy.
Mọi người có mặt đều vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ tam hoàng tử đã thoát xác thật và chuẩn bị dạo chơi giữa trời đất
Đúng lúc ấy, tam hoàng tử đột nhiên hét lên: “Tiên nữ tỷ tỷ, đừng đi mà! Bản cung nhớ ngươi rồi..."
Sau đó, hắn ta cứ thế bổ nhào tới song lại hụt chân. Mọi người nhìn mà ngớ người.
“Tam hoàng tử điện hạ bị làm sao vậy?"
“Sao đột nhiên lại bổ nhào xuống vậy?"
“Trông hắn ta... như kiểu trúng tà ấy?"
Lúc này, tam hoàng tử lại quay người, hắn ta vẫn nhắm mắt, còn cười cợt nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi lại nghịch ngợm nữa rồi! Mau tới đây, bản cung đã chuẩn bị xong rồi.
Sau đó hắn ta lại bổ nhào tới, tiếp tục hụt chân.
Mọi người đều sững sờ.
“Tam hoàng tử... lại làm sao nữa vậy?"
“Tiên nữ tỷ tỷ? Chẳng lẽ điện hạ trông thấy tiên nữ trong truyền thuyết rồi hả, thế nên hắn ta mới kích động như vậy?”
“Đây mà là kích động á, đây rõ ràng là không thể kiềm chế được!"
Lúc này, tam hoàng tử quay người, nụ cười trên mặt lại càng cợt nhả hơn: “Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi xấu xa quá đi! Cơ mà lần này bản cung sẽ không để ngươi thoát khỏi tay đâu!"
Nói đoạn, hắn ta lại đột nhiên nhào đến.
Có điều lần này hắn ta không bị hụt nữa mà đụng phải một cái bàn. Đĩa và ly trên bàn lập tức lung lay, rượu đổ tung tóe.
Khách khứa bên cạnh lập tức đỡ tam hoàng tử dậy: “Điện hạ không sao chứ?"
Tam hoàng tử lại ôm chặt lấy một người, hắn ta vui mừng nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi rồi! Để xem ngươi còn trốn kiểu gì! Ngươi còn trốn kiểu gì được nữa, ha ha..."
Sau đó hắn ta hôn đối phương.“Đậu mái"
Mọi người đều hóa đá, bởi vì người hắn ta hôn là...
Một nam nhân! Một nam nhân chân chính!
Cảnh tượng này quá có tính sát thương! Quá kích thích!
Cuối cùng, tam hoàng tử được tùy tùng vội vã đưa đi, chỉ để lại cảnh tượng tam hoàng tử thoát xác, bị tà khí nhập vào, mọi người cũng không được truyền chuyện này ra ngoài.
Buổi yến tiệc tất nhiên cũng giải tán trong không vui.
Mặc dù có người đã dặn dò không được lan truyền chuyện này, song những hành vi của tam hoàng tử trong buổi tiệc vẫn nhanh chóng truyền đi khắp, trở thành trò cười cho khắp kinh thành...
“Các ngươi biết gì chưa? Hôm qua đã có một chuyện kinh hoàng xảy ra!"
“Chuyện gì thế, mau nói đi!"
“Tối qua, Vân Oanh tiểu quận chúa mời tất cả các thế gia tử đệ tới buổi tiệc chia tay tam hoàng tử Đại Viêm! Kết quả tam hoàng tử uống hăng quá, bắt đâu say rượu, còn ôm một nam tử hôn lấy hôn để nữa!"
“Trời! Có chuyện này luôn á, cay mắt quá đi mất!"
“Lại chả? Khi ấy tất cả mọi người đều ngây người luôn, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới.
“Không ngờ tam hoàng tử Đại Viêm trông thì giống nhân tài, song lại có sở thích đoạn tụ"
“Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể cân đo đong đếm được mà, ha hai"
Mọi người vừa thảo luận vừa cười chê.
Chuyện này được truyền tới trong cung.
Nữ đế vừa nghe đã biết được đầu đuôi câu chuyện, nàng thấy mệt não: “Ôi trời ơi, chắc chắn lại do cái tên kia giở trò rồi! Chuyện này mà hắn cũng làm ra cho được, đúng là quá nghịch ngợm!"”
Cách làm này không khiến người ta bị thương, song lại cực kỳ độc ác.
Nữ đế hoàn toàn không thể tưởng tượng được sau khi tỉnh rượu, tam hoàng tử sẽ phải đối mặt với chuyện này như thế nào.
“Hy vọng hắn ta có thể kiên cường hơn một chút!"
Mà lúc này, tam hoàng tử Đại Viêm đã tỉnh rượu. Sau khi biết được chuyện này, hắn ta bi phẫn vô cùng.
“Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bản cung thực sự không thích đoạn tụ mài Bản cung... hự! Bản cung đã mất hết mặt mũi rồi, giờ làm sao trở về nói với phụ hoàng đây?”
Cứ nghĩ đến việc phải đối mặt với cái nhìn khác lạ của mọi người là tam hoàng tử lại xấu hổ đến mức không thể ngóc đầu dậy. Hắn ta chỉ muốn tìm một chỗ rồi thắt cổ tự vẫn thôi.
Nhớ đến lần trước tới Đại Võ hắn ta cũng mất mặt như thế này, tam hoàng tử cảm giác hình như nơi này không hợp với bát tự của hắn ta, hắn ta bèn lập tức rời khỏi cái chỗ khiến người ta đau lòng này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...