Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Khởi bẩm bệ hạ..."

Lâm Bắc Phàm chắp tay, hắn nói: “Bệ hạ, vi thần chỉ vinh hạnh được tham gia vài trận chiến và giành được chút thắng lợi mà thôi, nếu bàn về tư chất và năng lực thì hoàn toàn không thể đảm nhận được quân vụ của cả nước, mong bệ hạ hãy chọn một người khác!"

Nữ đế mỉm cười, nàng lắc đầu: “Ái khanh, ngươi khiêm tốn quá rồi! Năng lực dẫn quân đánh trận của ngươi mọi người đều được tận mắt chứng kiến. Tìm khắp Đại Võ thậm chí khắp thiên hạ này cũng không có ai bằng ngươi đâu! Gọi ngươi một tiếng quân thần quả không sai đâu! Nếu ngươi không làm nguyên soái thì thiên hạ này còn có ai có tư cách làm nguyên soái nữa? Ngươi không làm thì không đủ để thuyết phục quần chúng đâu!” Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Bệ hạ, vi thần đã là thừa tướng của Đại Võ, việc chính trị đang quấn lấy thân, vi thần cũng thường thân bất do kỷ lắm, chỉ sợ làm lỡ việc quân sự, thực sự không thể kiêm thêm chức nguyên soái này nữa, mong bệ hạ chọn người khác!"

Nữ đế lại lắc đầu: “Ái khanh, ngươi lại khiêm tốn rồi! Năng lực chấp chính của ngươi trẫm đã từng thấy, điều này đối với ngươi mà nói hoàn toàn không phải vấn đề! Trẫm có ngươi nên mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều! Nếu đã như vậy thì

ngươi làm thêm chức nguyên soái cũng đâu có gì?”

Lâm Bắc Phàm nghiến răng, hẳn lại bảo: “Nhưng mà thưa bệ hạ, bệ hạ đã thưởng cho thần quá nhiều rồi! Vừa là thừa tướng vừa là nguyên soái, việc quân sự việc chính trị kết hợp lại bệ hạ không sợ vi thần sinh lòng tạo phản sao?”

Nữ đế bật cười ha ha: “Ái khanh, ngươi có thể nói ra mấy câu này thì chứng tỏ ngươi không có lòng tạo phản! Hiện giờ ngươi không có thì sau này cũng sẽ không, vĩnh viễn không!"

Lâm Bắc Phàm sững người: “Sao bệ hạ lại khẳng định như vậy?"

Dưới ánh mắt chăm chú của Lâm Bắc Phàm, nữ đế khẽ cười: “Dựa vào trực giác của trẫm!"


Lâm Bắc Phàm: '..."

Cái lí do này như kiểu đang đùa giỡn người ta ấy?

Bệ hạ, bệ hạ có thể nghiêm túc một chút được không, đừng si mê như vậy nữa, đừng thưởng cho ta quá nhiều như vậy nữa!

Lâm Bắc Phàm vẫn giằng co: “Bệ hạ..."

“Ái khanh, ngươi đừng nhiều lời nữa!"

Nữ đế phất tay: “Chức nguyên soái này sẽ do ngươi đảm nhận, không làm cũng phải làm, lệnh vua không thể không nghe, chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh của trẫm hả?"

Lâm Bắc Phàm tức đến mức gần như chực ngã, sắc mặt hắn trắng bệch.

Ban đầu hắn chỉ phải đảm nhận việc chính trị, giờ đến việc quân sự cũng tới tay hắn, nữ đế muốn hắn mệt đến chết hay gì?

Cứ nghĩ đến sau này cả ngày hắn ngập chìm trong công việc là hẳn lại muốn chết!

Ta chỉ muốn làm một tham quan nho nhỏ ngày ngày trộm lười biếng thôi, tại sao lại khó khăn như vậy?

Hình như nữ đế đã nhìn thấu tâm tư của Lâm Bắc Phàm, nàng đau lòng, nói dụng nên chỉ có thể khiến ngươi phải thiệt thòi thôi!"

¡ khanh, trẫm không có người để trọng

Lâm Bắc Phàm nước mắt rơi đầy mặt: “Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho!"

Bách quan văn võ cảm giác lòng mình điên đảo, toàn thân run rẩy.Đấy mà gọi là thiệt thòi ư?


Rõ ràng là chuyện tốt mười tám đời tổ tông muốn cũng không được!

Nếu như cái này mà cũng là thiệt thòi thì để ta chịu đựng đi, ta không sợ khổ, không sợ thiệt!

Sự việc đã được định, bách quan văn võ trong triều chỉ đành chấp nhận thôi.

“Chúc mừng thừa tướng đại nhân lại được thăng chức! Không, hiện giờ phải gọi là nguyên soái đại nhân!"

“Chúc mừng nguyên soái đại nhân, người cầm cả quyền chính trị lẫn quân sự đầu tiên của đất nước, mở ra lịch sử mới mẻ cho Đại Võ!"

“Sau này làm phiền thừa tướng chỉ bảo nhiều hơn!"

Lâm Bắc Phàm phất tay: “Đừng chúc mừng nữa, trong lòng ta đang khó chịu đây, ta đang muốn tìm một nơi để mượn rượu giải sầu, các ngươi có nơi nào đề xuất cho ta không?”

Bách quan văn võ như bị kích thích, sắc mặt lập tức xanh mét! Trong lòng bọn họ đang không ngừng chửi tục! Nữ đế ngồi trên long ỷ bật cười, nàng lớn giọng nói: “Ái khanh, nếu ngươi muốn uống rượu thì để trẫm uống với ngươi!"

“Bệ hạ, không cần đâu, vi thần tự giải quyết được!" Nữ đế nhướn mày: “Ái khanh, ngươi đang coi thường trẫm đấy à, không nể mặt trẫm đúng không?" Gương mặt Lâm Bắc Phàm đầy vẻ khổ sở: “Bệ hạ, người ta thường nói không cùng chí hướng thì chẳng thể làm bạn, vi

thần uống rượu là để giải sầu, bệ hạ uống rượu để chúc mừng, chúng ta sao đừng có uống cùng nhau, để tránh việc vi thần tức cảnh sinh tình, càng uống lại càng sầu thêm!"

Cuối cùng nữ đế cũng không chịu được nữa, nàng phì cười: “Rồi rồi rồi! Trấm không làm khó ngươi nữa!” Đúng lúc ấy, có lão thái giám lớn giọng hô: “Khởi bẩm bệ hạ, sứ thần của Đại Viêm hoàng triều cầu kiến!” Rất rõ ràng, bách quan văn võ trong triều cũng nghĩ đến điều này, bọn họ đứng sang hai bên, sắc mặt trở nên nghiêm túc.


Chuẩn bị mọi thứ xong, nữ đế lớn giọng nói: “Truyền sứ thần Đại Viêm vào!"

Sứ thần của Đại Viêm hoàng triều đã vào cung, ấy thế mà người này lại là tam hoàng tử Đại Viêm - Viêm Tinh Hà. Hắn ta đã từng có mặt trong trận đấu giữa Đại Võ và Đại Viêm, chịu trách nhiệm dẫn các đại biểu thanh niên của Đại Viêm tới Đại Võ

thi đấu, có điều cuối cùng bọn họ vẫn thất bại tràn trề.

“Tam hoàng tử hoàng triều Đại Viêm, Viêm Tinh Hà bái kiến bệ hạ Đại Võ, chúc bệ hạ vạn phúc!” Tam hoàng tử Đại Viêm lớn giọng nói.

“Không cần đa lễ!" Nữ đế phất tay: “Tam hoàng tử Đại Viêm, chúng ta cũng coi như gặp nhau đến lần thứ hai rồi, so với năm ngoái thì trông ngươi nho nhã hơn nhiều đấy, khí chất bất phàm, chắc chắn đã học tài tiến bộ! Hoàng đế Đại Viêm vẫn ổn chứ, có khỏe không?"

“Đa tạ bệ hạ Đại Võ đã có lời khen, bản cung quả không dám nhận! Còn về phụ hoàng... hiện giờ phụ hoàng đang ở độ tuổi trung niên, long thể an khang, tinh thần khỏe mạnh, mong bệ hạ Đại Võ yên tâm!” Tam hoàng tử Đại Viêm nói.

Nữ đế khẽ gật đầu: “Trẫm yên tâm rồi! Thế lần này ngươi tới Đại Võ có chuyện gì không?"

“Bản cung tới vì chuyện của Đa La!” Tam hoàng tử nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui