Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm bật cười ha ha: “Cáp Mộc vương tử, ta có làm xao động lòng quân thì ngươi làm gì được ta? Ngươi có dám phủ nhận những gì mà ngươi đã làm không? Bản quan vẫn còn nhớ rõ hai mươi ngày trước, bách tính thiếu lương thực thiếu vật tư, thế nên họ không thể không tranh giành dẫn đến kinh thành đại loạn! Kết quả ngươi không những không thương tiếc cho bách tính mà còn phái mười vạn quân tới đàn áp!”

"Nghe đâu đã có hàng vạn người dân bỏ mạng trong cuộc bạo loạn đó! Bọn họ không chết trong tay kẻ địch mà chết trong tay người phe mình, đúng là quá nực cười!"

"Ha ha ha ha..."

Lâm Bắc Phàm lớn tiếng cười, bách tính trong thành nghe vậy thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi. Thái độ này của bọn họ không phải nhằm vào Lâm Bắc Phàm mà là nhằm vào triều đình.

“Rồi sau này do bất mãn nên dân chúng trong thành có phỉ báng triều đình mấy câu! Kết quả các ngươi lại phái đại quân đi bắt hết tất cả bọn họ rồi nhốt vào thiên lao, đến khi thiên lao không chứa được nữa thì vả miệng, vả răng của bọn họ rụng đây đất!"

“Chỉ vì mấy câu nói mà các ngươi vả rụng hết răng của người ta, đúng là đồ máu lạnh! Bản quan đi khắp nơi trong nhiều năm nay, gặp được rất nhiều người, song trước nay chưa từng thấy ai tàn bạo như ngươi!"

“Triều đình các ngươi đúng là đi đầu về sự tàn bạo đấy!"

"Ha ha ha ha..."

Lâm Bắc Phàm càng cười lớn hơn, dân chúng trong thành cũng càng lúc càng phẫn nộ hơn! “Điều nực cười hơn vẫn còn ở phía saul"


“Ngươi đã đắc tội với tất cả dân chúng Đa La, kết quả lại còn không biết xấu hổ mà bắt bọn họ đi làm lính để bảo vệ triều đình các ngươi! Dùng xong các ngươi lại đá bọn họ đi, các ngươi có mặt mũi vậy à?"

“Làm dân chúng dưới trướng các ngươi đúng là quá đáng thương, cả cuộc đời làm trâu làm ngựa cho kẻ địch, đúng là vừa đáng thương lại vừa nực cười!"

"Ha ha ha ha..." Cáp Mộc vương tử gào lên: “Lâm Bắc Phàm, ngươi im miệng cho ta! Không được nói nữa!"

“Tại sao lại không cho ta nói, chẳng lế lời ta nói có gì không đúng hay sao? Những chuyện ta nói, có chuyện nào không phải do ngươi làm? Đúng là giỏi thật đấy!"

Lâm Bắc Phàm vỗ tay, mỉm cười: “Chỉ cho các ngươi làm mà không cho chúng ta nói! Thế nhưng ngươi quản được dân chúng Đa La chứ quản được ta chắc? Ngươi quản được miệng của thiên hạ không? Ha ha...” Tiếng cười của Lâm Bắc Phàm truyền tới tai Cáp Mộc vương tử khiến hắn ta càng nghe càng thấy đau tai! Còn dân chúng Đa La nghe được thì lại càng khó chịu và phẫn nộ!

Trong lòng bọn họ đang nhen nhóm một ngọn lửa không cam lòng! Chỉ đợi đến thời khắc cuối cùng là ngọn lửa ấy sẽ bùng lên!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm quan sát toàn bộ dân chúng, hắn nói với giọng ôn hòa: “Nói thật lòng, triều đình Đa La đã đối xử với các ngươi như vậy mà các ngươi vẫn không phản kháng, bản quan khinh thường các ngươi! Bản quan có một câu dành tặng cho các ngươi: Tướng sĩ Đa La cởi áo giáp, không một ai là nam nhỉ!"

Câu nói này quá kích thích, như thể thêm dầu vào lửa vậy! Dân chúng trong thành ai cũng kích động!

“Mẹ nó, ông đây không chịu được nữa!"

“Bảo ai không phải nam nhi đấy? Thế để ta cởi quần ra cho ngươi xem!"

“Cầm lấy binh khí, hôm nay phải tạo phản thôi!"

“Hôm nay ông đây phải giết chết các ngươi, từng đứa một!"

“Tạo phản tạo phản!"

Bách tính phẫn nộ, lửa giận hừng hực!

Những người khi trước bị bắt đi làm lính cũng đồng loạt cởi áo giáp, chĩa đao vào Cáp Mộc vương tử.


Cáp Mộc vương tử hoang mang vô cùng: “Mọi người đừng làm loạn, nghe bản cung nói..." “Thôi đi! “Phải đánh chết nhà ngươi!"

Hôm nay ngươi không chết thì ta sẽ chết!"

“Không đánh chết ngươi thì ông đây sẽ theo họ ngươi luôn!"

Bọn họ ném rất nhiều rác và sỏi đá lên tường thành, đập trúng Cáp Mộc vương tử.

Cáp Mộc vương tử cũng có một chút võ nghệ, song khi đối mặt với rác và sỏi đá từ bốn phương tám hướng thế này, hắn ta cũng không khỏi có chút thất thố, bị ném trúng vài lần.

Còn về những người khác thì càng gay go hơn, bọn họ bị ném trúng đầu, màu chảy ròng ròng!

Tuy nhiên mọi người vẫn thấy như vậy là chưa đủ.

Dường như phải giết vài người thì mới dập tắt được cơn giận trong lòng bọn họ!

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Hóa ra các vị đều là những hảo hán đầy nhiệt huyết, bản quan vô cùng bái phục!

Tại đây bản quan xin thề chỉ cần đánh đổ triều đình Đa La thì bản quan sẽ trọng thưởng cho mỗi người!"

"Chỉ cần lật đổ triều đình là các ngươi có thể trở mình làm chủ, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp! Các ngươi sẽ trở thành sự vinh quang của Đại Võ, những gì mà các ngươi có trong quá khứ đều sẽ quay về với các ngươi, hơn nữa các ngươi còn được


hưởng nhiều hơn!"

“Mọi người đều thoải mái mà hành động, bản quan và đại quân sáu mươi vạn người phía sau sẽ là hậu thuẫn mạnh nhất của các ngươi!"

Nghe Lâm Bắc Phàm nói xong, dân chúng trong thành lại càng kích động hơn nữa! Trăm nghìn lời muốn nói đều hội tụ thành một từ.

“Giết!"

Mọi người đồng loạt giơ cao binh khí, cực kì điên cuồng.

Các cao thủ bên cạnh Lâm Bắc Phàm cũng không nhịn được nữa.

“Thừa tướng đại nhân, đây là cơ hội tốt nhất rồi, chúng ta mà không ra tay là không còn cơ hội nữa đâu!" “Chúng ta đi bắt tất cả quan viên của hoàng thất, bắt bọn họ về hỏi tội!"

“Thừa tướng đại nhân, xin được các từ!"

Mọi người bèn vượt qua tường thành, trông ai cũng gấp gáp như không thể chờ được nữa vậy. Người trong hoàng thất nhiều như vậy, bắt một người thiếu đi một người, bọn họ chỉ sợ muộn một phút là sẽ mất đi một phần công lao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui