Bên trong thành, binh sĩ và người dân đầu rét lạnh, bọn họ lùi lại ba bước!
Cáp Mộc vương tử trông thấy vậy bèn than không được rồi! Hắn ta vội vã nói: “Đợi đã!"
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Cáp Mộc vương tử, ngươi còn lời gì muốn nói sao?"
Cáp Mộc vương tử không nhìn về phía Lâm Bắc Phàm mà nhìn về phía những tướng lĩnh Đa La đã đầu hàng, hắn ta lớn giọng nói: “Các vị tướng sĩ, chắc chắn là triều đình chúng ta chưa làm tốt đã khiến các ngươi thất vọng, thế nên mới khiến các ngươi đầu hàng Đại Võ! Tại đây, bản cung xin lỗi các ngươi!"
Nói đoạn, hắn ta khom người.
Các tướng lĩnh đã đầu hàng thấy hơi hoang mang, không biết Cáp Mộc vương tử lại định chơi trò gì nữa đây, quân bài tình cảm hay gì?
Lúc này, Cáp Mộc vương tử lại nói tiếp: “Mặc dù các ngươi đã đầu quân cho Đại Võ, song bản cung không hề trách các ngươi, bản cung chỉ trách chính mình, trách triều đình của mình làm không tốt! Thế nhưng “con không chê mẹ xấu, các ngươi phải nhớ rằng Đa La mới chính là đất nước vĩnh viễn của các ngươi, nơi đây mới là nhà của các ngươi, là nguồn gốc của các ngươi!"
“Mặc dù các ngươi đã vào Đại Võ song dẫu sao các ngươi cũng chỉ là người ngoài, tất cả đều không thể hòa nhập với Đại Võ được! Cũng giống vậy, cơ hội thăng quan tiến chức chắc chắn sẽ không đến lượt các ngươi! Cơ hội kiếm tiền cũng thế, nó
sẽ là của người khác! Còn các ngươi suy cho cùng cũng chỉ là người ngoài mà thôi!"
"Hơn nữa đừng thấy Lâm Bắc Phàm nói ngon ngọt mà tưởng bở, song cuối cùng liệu có thực hiện hay không thì không một ai biết cả! Cái tên này miệng nam mô bụng bồ dao găm, hỉ nộ bất thường, thế nên đừng có để bị hắn lừa!"
Sắc mặt các tướng quân đầu hàng dần trở nên khó coi, bởi vì Cáp Mộc vương tử nói trúng vào nỗi lòng của bọn họ.
Lâm Bắc Phàm lại cười híp mắt, nói: “Cáp Mộc vương tử, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“ý của bản cung là tất cả quay về đây!"
Cáp Mộc vương tử lớn giọng nói: “Chỉ cần các ngươi quay về thì bản cung sẽ không tính toán tất cả những gì trong quá khứ nữa! Các ngươi nhìn xem, hiện giờ cộng tất cả binh mã của chúng ta lại, quân số lên đến cả trăm vạn lận, gấp hơn mười lần binh mã của Đại Võ, phần thắng là rất lớn!"
“Chỉ cần đánh thắng được trận đấu này là các ngươi sẽ là công thần của Đa La, các ngươi có thể thăng tiến quan chức, giành được tất cả những gì mà mình muốn, có được cuộc sống mà các ngươi mong muốn, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn việc làm con chó vẫy đuôi cho Đại Võ ư?"
Không thể không nói, tài ăn nói của Cáp Mộc vương tử cũng lợi hại lắm!
Nghe Cáp Mộc vương tử nói xong, những tướng lĩnh đầu hàng cũng thấy lòng mình rục rịch.
Những binh lính đầu hàng của Đa La cũng dao động.
Cáp Mộc vương tử nhìn vậy bèn hí hửng, hắn ta đang định nói thêm vài câu nữa.
Lâm Bắc Phàm lại bật cười ha ha: “Cáp Mộc vương tử, ngươi đúng là buồn cười! Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn ở đó giở thói ly gián nữa hả! Ngươi tưởng bọn họ đều là kẻ ngốc sao, ngươi tưởng bọn họ sẽ nghe lời ngươi hết sao?”
“Hừi! Chẳng lẽ lời bản cung nói có gì sai sao?” Cáp Mộc vương tử phẫn nộ.
Lâm Bắc Phàm vẫn nói một cách rất bình thản: “Cáp Mộc vương tử, ngươi viển vông hão huyền quá rồi! Ở đây bản quan có hai mươi vị Tiên Thiên, ngoài ra còn có một vị Tông Sư, ngươi đánh ta kiểu gì đây? Dựa vào quân số hả?"
“Trước hết không nói đến vấn đề có thể thành công hay không, dù cuối cùng có thành công thì Đa La sẽ trở nên như thế nào?"
“Hừ! Không thay đổi gì hết!"
Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Mọi người đều không có cơm ăn, không có áo mặc, không có chỗ ở, gì mà không thay đổi gì chứ! Thậm chí trải qua trận chiến, các ngươi còn bị chúng ta cắt đứt nguồn vật tư, sống còn khổ hơn cả ngày xưa nữa là!"
Mọi người nghe vậy bèn xúc động vô cùng.
Bởi vì Lâm Bắc Phàm nói quá đúng!
Đánh đuổi được quân Đại Võ, giành được chiến thắng trong trận chiến này thì làm sao? Bọn họ vẫn sẽ sống khổ cực thôi!
Không có cơm ăn, không có áo mặc, không có chỗ để ở, gì cũng chẳng có! Nếu đã khổ cực đến vậy thì tại sao còn phải đánh trận?
Chỉ để sống một cuộc sống khó khăn như trước kia thôi sao? Thế thì bọn họ còn nỗ lực làm gì!
Cáp Mộc vương tử vội bảo: “Đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói lung tung! Đợi sau khi giành thắng lợi trong trận chiến này, bản cung nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm lại bật cười, hắn nói: “Không bạc đãi các ngươi? Đúng là nực cười! Lúc quân Đại Võ của chúng ta chưa tới, các ngươi sống thảm như thế nào hả? Chẳng lẽ sau khi chúng ta đi, các ngươi lại tốt lên?"
"Đừng có ở đó mà nằm mơ giữa ban ngày nữa, bọn họ sẽ chỉ khiến các ngươi thêm khổ mà thôi! Bởi lẽ bọn họ sợ các ngươi sẽ tạo phản, sợ các ngươi sẽ làm lung lay quyền thống trị của bọn họ nên bọn họ mới phải đứng ra trấn áp!"
“Kẻ chém đao ác độc nhất luôn luôn là người phe mình! Bởi lẽ hắn ta là người biết rõ nhất chém ở đâu mới đau, chém ở đâu mới là chỗ chí mạng”
Những binh lính Đa La vừa nãy xao động, nghe Lâm Bắc Phàm nói xong thì ánh mắt bắt đầu trở nên kiên quyết.
Thừa tướng đại nhân nói đúng, triều đình Đa La không thể đối xử tử tế với chúng ta, bởi lẽ bọn họ sợ chúng ta sẽ lại phản kháng!
Hơn nữa kẻ nào chém đạo mà chẳng ác độc!
Bởi vì hắn ta là người phe mình nên mới biết rõ chỗ đau của chúng ta!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...