Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Người phụ trách trấn giữ Sa Hải thành là Mạc La, hắn ta đứng trên tường thành, nhìn đại quân khí thế hừng hực của Đại Võ mà tuyệt vọng vô cùng.

Theo như thông tin hắn ta nhận được thì lần này Đại Võ phái mười vạn binh, tất cả đều là những binh lính thiện chiến tinh anh nhất.

Chủ soái chính là thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm. Đừng thấy hắn là một kẻ thư sinh mà lầm tưởng, hắn có khả năng dụng võ như thần, chỉ huy mấy trận chiến quy mô lớn đều giành được chiến thắng vẻ vang khiến các nước chư hầu xung quanh phải chấn kinh!

Hơn nữa lần này hắn còn đưa theo mười tám vị Tiên Thiên, cộng thêm các cường giả Tiên Thiên ở Trấn Thủ Quan nữa thì quân số phải lên tới hai mươi người.

Nghe đâu bên cạnh hắn còn có một vị Tông Sư đi theo bảo vệ nữa.

Mà hiện giờ hắn ta chỉ tập hợp được năm, sáu vạn binh sĩ, mà phần nhiều là những người tạm thời kéo đến. Cao thủ Tiên Thiên thì chẳng được mấy người,

Tông Sư thì không có ai cả. Như vậy thì đánh trận kiểu gì? Hoàn toàn không thể đánh được!

Mạc La thực sự tuyệt vọng vô cùng, trận chiến này hắn ta không có một chút khả năng thắng nào cả, bản thân hắn ta cũng muốn chạy trốn!

Hắn ta liếc mắt nhìn những binh sĩ bên dưới đang run rẩy, không một chút ý chí chiến đấu! Dù không muốn đánh thì hắn ta vẫn bắt buộc phải đánh!


Mạc La nhìn khắp đại quân Đại Võ, cuối cùng hắn ta trông thấy một người trẻ tuổi mặc quan bào màu đỏ đứng ở phía trước đại quân.

Mặc dù trông hắn rất trẻ nhưng lại được các đại tướng quân và cường giả bảo vệ bên người, vừa nhìn đã biết là một người không hề tâm thường.

Thế là Mạc La bèn cao giọng nói: “Ngươi là thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm đúng không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay, nói: “Không sai, bản quan chính là Lâm Bắc Phàm!"

Mạc La nói: “Thân làm quan viên Đại Võ, ngươi không ở Đại Võ làm tròn chức trách của mình đi còn dẫn đại quân tới xâm chiếm lãnh thổ nước ta, ngươi có ý gì hả?"

“Cái này phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ!"

Lâm Bắc Phàm lớn giọng chất vấn: “Nếu không phải do Đa La các ngươi xảo trá, hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, xua đuổi thương nhân và thầy dạy học của triều đình ta, xâm phạm lợi ích của nhân dân ta, thì sao bản quan phải làm vậy?”

Mạc La cười khổ, chuyện này bọn họ cũng không biết!

Ngày xưa bọn họ bại trận, về lí mà nói thì phải bồi thường cho Đại Võ, thế

nhưng Đại Võ không những không nhận bồi thường của bọn họ mà còn hết sức ủng hộ giúp đỡ Đa La xây dựng đất nước, bọn họ phải biết ơn mới phải.

Hiện giờ khi được Đại Võ giúp đỡ, cuộc sống của mọi người đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Kết quả, triều đình lại hủy đi hiệp ước giữa hai nước, xâm phạm lợi ích của Đại Võ, xua đuổi thương nhân và thầy dạy học của họ, đắc tội Đại Võ!

Hành vi vong ơn bội nghĩa như vậy ai mà chẳng tức giận!

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..

Hắn ta cũng không hiểu, triều đình Đa La bị ngu hay gì mà lại đi làm một chuyện mất não như thế! “Hoàng triều là nơi không thể sỉ nhục! Nếu Đa La các ngươi đã vong ơn bội nghĩa thì tất nhiên Đại Võ chúng ta cũng sẽ không khách khí nữa! Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết, đáng bị tiêu diệt! Giết! Giết! Giết!” Lâm Bắc Phàm hét lên.


“Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết!"

“Người không hiểu lý lẽ thì đáng chết!"

“Giết! Giết! Giết!"

Đại quân mười vạn người đồng thanh hô, khí thế ngút trời!

Bên trong thành, binh sĩ và bách tính đều sợ đến mức run như cầy sấy, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

Mạc La lại tuyệt vọng, trận chiến này không thể đánh được rồi! Chẳng lẽ hắn †a phải bỏ mạng ở nơi đây sao?

Tại sao rõ ràng là do triều đình Đa La gây chuyện mà lại bắt hắn ta phải chịu trách nhiệm?

Mạc La thấy không cam lòng, hắn ta lớn giọng nói: “Khoan đã! Đừng quá khích!"

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Hiện giờ binh lính hai bên đang chuẩn bị giao chiến, ngươi còn muốn nói gì nữa?"

Mạc La vội bảo: “Thực ra kẻ hủy hiệp ước là quan trên, là triều đình Đa La, chứ không hề liên quan đến người dân Đa La ta, người dân Đa La chúng ta không


muốn làm kẻ địch của Đại VõI"

Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ, hắn hỏi: “Vậy thì có gì khác nhau đâu? Triều đình Đa La chẳng đại diện cho ý nguyện của các ngươi còn gì?"

“Đó là trước kia, hiện giờ đã khác rồi!"

Mạc La nói: “Triều đình Đa La tham lam vô độ, đã bị lợi ích làm mờ con mắt nên đã hủy bỏ hiệp ước mà không được sự đồng ý của chúng ta, sau đó xâm phạm lợi ích của các ngươi! Thực ra chúng ta hoàn toàn không muốn đánh trận, không muốn làm kẻ địch của các ngươi, chúng ta chỉ muốn có một cuộc sống tốt đẹp như trước đây mà thôi!"

Dân chúng bên trong thành và các binh sĩ đồng loạt hỗ.

“Đúng vậy, bọn ta thực sự không muốn đánh trận đấu!" . ngôn tình hoàn

"Cuộc sống tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu, ai ăn no rửng mỡ mà đi đánh trận?"

“Là do triều đình Đa La đáng chết kia cả, bọn họ xảo quyệt, vì lợi ích mà không màng tất cả, thậm chí hủy cả hiệp ước!"

“Thực ra chúng ta đều vô tội!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui