Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Trấn Thủ Quan là cứ điểm biên phòng chắn ngay trước nước Đa La. Người dân Đa La muốn vào Đại Võ thì bắt buộc phải đi qua Trấn Thủ Quan.

Tại quảng trường phía trước Trấn Thủ Quan, một vị lão tướng quân dẫn theo các tướng sĩ tới bái kiến Lâm Bắc Phàm.

“Mạt tướng Vu Liên dẫn các tướng sĩ Trấn Thủ Quan tới bái kiến thừa tướng đại nhân!"

Vu Liên là tổng binh ở Trấn Thủ Quan, là tướng quân tam phẩm của triều đình.

Lâm Bắc Phàm vội đỡ hắn ta lên, đoạn cười bảo: “Vu tướng quân không cần đa lễ! Ngươi canh giữ Trấn Thủ Quan đã nhiều năm, không cho Đa La xâm phạm, ngươi chính là một cây định hải thần châm ở phía nam của triều ta, công lao to lớn, vất vả nhiều rồi!"

“Đây là chức trách của mạt tướng, không tính là vất vả!” Vẻ mặt lão tướng quân vô cùng chính trực.

Lâm Bắc Phàm ngước mắt nhìn, phía sau người hắn ta là cả vạn binh sĩ.

Trên người bọn họ mặc áo giáp, đứng san sát nhau, cờ chiến bay phấp phới, người đông như biển, ý chí chiến đấu mãnh liệt vô cùng!

“Đây là binh mã mà lão tướng quân đã huấn luyện sao? Không tồi, rất có khí thế!"


Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.

Lão tướng quân mỉm cười: “Lão phu nào có cái bản lĩnh ấy? Các huynh đệ nghe nói thừa tướng đại nhân sắp tới chỉ huy tác chiến, dẫn mọi người tấn công Đa La, trấn áp những kẻ không hiểu phép tắc như bọn họ! Thừa tướng đại nhân là quân thần của triều đình ta, dụng binh như thần, trăm trận trăm thắng, thế nên chí khí của mọi người mới mãnh liệt hào hùng như vậy!"

“Hóa ra là thế!” Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu.

“Thừa tướng đại nhân!"

Hai mắt của lão tướng quân như phát ra ánh sáng, hắn ta nóng lòng hỏi: “Chúng ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi!

Chỉ đợi thừa tướng ra lệnh là chúng ta sẽ xuất phát, tiến thẳng về phía Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

Mọi người đồng thanh hô, ý chí ngút trời!

Lâm Bắc Phàm cũng thấy tâm trạng mình bồi hồi hơn, hắn lớn giọng nói: “Được! Mọi người nhóm lửa thổi cơm, nghỉ ngơi một ngày! Sáng sớm ngày mai đại quân xuất phát, tiến thẳng tới Đa La!"

“Tiến thẳng tới Đa La!"

"Tiến thẳng tới Đa La!"

Mọi người lại đồng thanh hô, chí khí càng mạnh hơn nữa!

Chí khí đáng sợ ấy được truyền tới Đa La khiến bọn họ không thể không tháo chạy!

“Thừa tướng Đại Võ Lâm Bắc Phàm đã tới Trấn Thủ Quan rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đánh chúng ta, mau chạy đi thôi!"

“Trận chiến còn chưa bắt đầu mà đã chạy, đâu đến mức như vậy?"


“Gì mà đâu đến mức như vậy, đấy là ngươi không biết thôi! Hắn là quân thần của Đại Võ, dụng binh như thần đấy!Từ đầu năm nay hắn đã chỉ huy bốn trận chiến lớn, tất cả đều giành thắng lợi, lấy yếu để thắng mạnh! Đại quân liên quân hơn trăm vạn người mà cũng thua! Đại quân võ giả cả vạn người cũng không thắng nổi! Kẻ địch càng mạnh thì hắn càng thuận tay, chúng ta sao có thể chọc vào hắn cho được?"

“Hơn nữa lần này hắn còn mang theo mười tám vị Tiên Thiên, còn có cả một vị Tông Sư đi theo, ngươi nói xem chúng ta có hy vọng giành chiến thắng hay không?"

“Đậu má! Nhiều cường giả vậy sao, chúng ta không có cửa thắng đâu, xem ra ta cũng phải chạy trốn thôi!"

"Bắt buộc phải chạy, đây là cơ hội cuối cùng rồi!"

Mọi người thi nhau chạy trốn, có ngăn cũng chẳng ngăn được, trong thành giờ trống mất một nửa!

Cáp Mộc vương tử tức đến mức phát điên: “Chạy gì mà chạy? Kẻ địch còn chưa tấn công mà các ngươi đã chạy loạn hết cả lên rồi! Hắn có mạnh nữa mạnh mãi thì cũng chỉ có một mình mà thôi! Phế vật! Các ngươi là lũ phế vật!"

Sau khi xả giận xong, Cáp Mộc vương tử ngồi phịch xuống, hắn ta càng lúc càng thấy phần thắng của mình rất mong manh.

Hắn ta không hiểu nổi: “Rõ ràng mới hai năm trôi qua, tại sao lại trở nên như vậy chứ?"

Hai năm trước, nước hắn ta không phải là đối thủ của Đại Võ, song cũng vô cùng khí phách, khiến Đại Võ không dám làm càn.

Kết quả hai năm sau, đến ngày hôm nay, Đại Võ vẫn chưa tấn công mà bọn họ đã loạn như cào cào rồi.

Người chạy, người trốn, hỗn loạn vô cùng!


Mọi người đều chỉ biết nghĩ đến việc bảo vệ mạng sống chứ không hề nghĩ đến việc đương đầu với Đại Võ! Rốt cuộc là tại sao chứ?

Rốt cuộc vấn đề nằm ở chỗ nào?

Mặc dù không biết vì sao, song hắn ta lại biết rõ kẻ đứng phía sau gây chuyện!

Cáp Mộc vương tử lẩm bẩm: “Tất cả đều do cái tên gian tặc Lâm Bắc Phàm kia gây ra! Tất cả đều do hắn! Nếu không phải hắn thì Đa La ta sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này! Người này vô cùng đáng ghét, cực kì đáng ghét!"

Sau khi xả giận xong, Cáp Mộc vương tử tiếp tục vùi đầu chuẩn bị cho trận chiến.

Lúc bấy giờ, sau một đêm nghỉ ngơi, Lâm Bắc Phàm dẫn quân xuất phát, đại quân mười vạn người hừng hực khí thế tiến tới Đa La.

Ban đầu Đa La cũng định phái binh ứng chiến với quân Đại Võ.

Thế nhưng tình hình trong nước rối như một mớ bòng bong, rất nhiều quý tộc và binh lính đã chạy trốn, hoàn toàn không thể tổ chức đánh trận được nên họ chỉ có thể bảo vệ thành, như vậy mới có được một chút ưu thế. Không lâu sau, quân đội Đại Võ đã đến Sa Hải thành – tòa thành đầu tiên của Đa La.

Thành này không lớn, quy mô dân số chỉ có ba đến bốn chục vạn người. Thế nhưng hiện giờ đã chẳng còn mấy người ở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui