Trong triều đình Đa La, một người hớt hải chạy vào: “Tam vương tử điện hạ, không ổn rồi, bên ngoài có loạn dân!"
Cáp Mộc vương tử kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau nói chi tiết cho bản cung nghe!"
"Vương tử điện hạ, bên ngoài đồn nhau rằng Đại Võ chuẩn bị tấn công nước ta, lương thực vật tư sẽ ngừng cung cấp cho nên dân chúng đều phát điên lên, tất cả đều lao vào mấy cửa hiệu lớn giành lương thực và các vật tư khác, loạn như cái chợ vỡ rồi ạ!"
Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Vậy ngươi còn không mau phái binh đi ngăn cản bọn họ, duy trì trật tự?"
“Điện hạ, người đông quá, không ngăn được đâu ạ! Gần như người dân toàn thành đều bạo động, đều tới cướp vật tư! Chút xíu người đó của chúng ta hoàn toàn không thể khống chế được!” Đối phương cười khổ.
Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử thay đổi.
Nếu người dân toàn thành bạo động vậy đúng là không ngăn được thật!
Hắn ta đau đầu bảo: “Vậy ngươi đi trấn an bọn họ trước, nói với bọn họ lương thực đều đủ, không cần cướp!"
“Vương tử điện hạ, đã nói rồi nhưng bọn họ không nghe! Bây giờ bọn họ đã điên hết với nhau cả rồi!"
Cáp Mộc vương tử vội vàng đi ra đường lớn, phát hiện quả nhiên dân chúng đã phát điên, điên cuồng tranh giành, cứ hễ là chút đồ có giá trị đều không bị bọn họ bỏ qua.
Còn xuất hiện một màn lạnh lòng nữa là rất nhiều người còn bị giẫm chết trong quá trình tranh giành. Vậy mà người xung quanh lại không thề đồng cảm một chút nào cả, ngược lại vẫn điên cuồng giành giật tài vật trên người hắn ta, lột sạch hắn ta.
Cáp Mộc vương tử lớn tiếng hét lên: “Mọi người đừng cướp nữa! Lương thực vẫn đủ, vật tư vẫn đủ, mọi người yên tâm, người nào cũng có hết!"
Hắn ta vẫn rất có uy tín, nghe được lời của hắn ta, mọi người hơi bình tĩnh lại chút ít.
Nhưng lúc này, trong đám người truyền ra một tiếng nói vô cùng giận dữ.
“Yên tâm cái mẹ gì? Mọi người đừng tin lời hắn ta, kẻ cướp bóc đầu tiên chính là vương thất và quan viên triều đình! Bọn họ đã giành hết đồ tốt đi rồi, chúng ta còn không giành thì thật sự sẽ không còn gì nữa!"
Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức hỗn loạn.
“Nói đúng lắm, người cướp đầu tiên chính là vương thất!"
“Bọn họ đã cướp hết đồ tốt đi rồi, chỉ để lại mấy thứ tồi tàn này cho chúng ta thôi!"
“Còn không cướp nữa thì sẽ không còn gì mất!"
“Mọi người mau cướp đi!"
Mọi người lại giành giật, còn điên cuồng hơn cả vừa rồi.
“Chết tiệt!"
Cáp Mộc vương tử nghiến răng nghiến lợi: “Mau lôi cái tên điêu ngoa mê hoặc dân chúng kia ra đây cho bản cung!"
Một đám binh linh lao về phía giọng nói truyền ra đó nhưng lại chẳng phát hiện được gì.
Sắc mặt của Cáp Mộc vương tử xanh mét, hắn ta biết mình bị người hại, mà người đó cực có khả năng là người của triều đình Đại Võ.
Nhìn đám người điên cuồng giẫm đạp tranh nhau, nhìn con phố lớn loạn như cái chợ vỡ, Cáp Mộc vương tử nghiêm giọng nói: “Lập tức gọi mười vạn quân bảo vệ thành bên ngoài thành qua đây trấn áp đám điên cuồng này cho bản cung! Ai không nghe thì giết!” Quan viên tùy tùng sợ hãi: “Vương tử điện hạ, như vậy sẽ có rất nhiều người chết!"
Cáp Mộc vương tử nổi nóng bảo: “Vậy ngươi nói cho bản cung biết còn có cách gì hả? Bây giờ đại chiến sắp tới, nếu không giải quyết mấy tên điêu dân này thì chúng ta đánh với Đại Võ bằng răng à? Trị loạn thế phải dùng cách mạnh tay, mau đi!"
“Rõ, tam vương tử điện hạ!"
Không lau sau, mười vạn lính Đa La bảo vệ thành chậm rãi vào thành.
Tốn một ngày một đêm cuối cùng cũng trấn áp được bạo loạn nhưng Cáp Mộc vương tử lại ho ra máu vì dân phong Đa La quá dũng mãnh, dân chúng cũng rất biết đánh nhau!
Để trấn áp đám bạo dân giành giật với nhau này, binh lính của hắn ta đã tổn thất đến hơn năm nghìn người!
Kẻ địch còn chưa đánh đến mà mình đã thương vong nghiêm trọng, có thể không thổ huyết hay sao?
Lúc này, đám người Lâm Bắc Phàm vẫn chơi thuyền trên sông, thưởng thức cảnh đẹp bên sông như cũ, nơi này cách Đa La còn hơn chín trăm dặm.
Lâm Bắc Phàm nhìn tờ giấy vừa mới truyền tới và mỉm cười.
Lúc này, tiểu quận chúa hào hứng chạy bước nhỏ tới: “Công tử, mau đi với ta đi, ở kia có một ngọn núi lớn, thoạt nhìn rất giống một con ngựa, trông hài lắm!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Tiểu quận chúa, ta hỏi ngươi vài câu nhé!"
Tiểu quận chúa sững sờ: “Có câu gì ngươi cứ hỏi đi!"
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Ngươi thích ăn bánh quẩy và sữa đậu nành không?"
Tiểu quận chúa cười: “Đương nhiên thích rồi!"
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Nếu kêu ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành mỗi ngày, ngươi có bằng lòng không?"
Tiểu quận chúa phát điên: “Làm sao mà bằng lòng được?"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Tại sao không bằng lòng?"
“Vì ta còn thích ăn thịt kho Đông Pha, vi cá, tổ yến, Bụt Nhảy Tường... mấy thứ này đều ngon hơn bánh quẩy với sữa đậu nành! Tại sao ta không ăn mấy món ngon đó chứ, chỉ ăn bánh quẩy với sữa đậu nành làm gì?"
Nói rồi tiểu quận chúa lại chảy nước miếng.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu sau này chỉ cho ngươi ăn bánh quẩy với sữa đậu nành, ngươi sẽ thế nào?"
“Ta sẽ phát điên!” Tiểu quận chúa đáp một cách vô cùng khoa trương. “Đúng vậy, nếu chưa từng thấy ánh sáng thì ta còn có thể nhẫn nhịn chịu đựng bóng tối! Nhưng..."
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu: “Ăn quen sơn hào hải vị rồi lại quay về ăn cám bã, sẽ không ai chịu được! Đã quen với cuộc sống tốt, nếu bị đánh về thuở trước sẽ khiến người phát điên!"
Lúc này, tiểu quận chúa lại kêu: “Lâm Bắc Phàm, đi thôi, mọi người đang gọi chúng ta kìa!"
“Ngươi đi trước đi, ta sẽ tới sau!"
Lâm Bắc Phàm viết lại mấy chữ: Mê hoặc dân tâm, hủy hoại đạo đức của bọn họ!
Sau đó giao cho binh lính đi theo!
“Kêu bọn họ làm theo kế này!"
"Vâng, thừa tướng"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...