“Hóa ra là như vậy!"
Nữ đế nổi nóng nói: “Vậy là các ngươi không đúng rồi!"
Lâm Bắc Phàm thêm dầu vào lửa: “Không sai, quá không đúng!"
Nữ đế tiếp tục nổi giận bảo: “Thân là võ tướng đương triều mang chức trách trên người, trọng trách to lớn, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác! Chí ít... chí ít các ngươi cũng phải bẩm báo với trẫm chứ!"
Lâm Bắc Phàm tiếp tục thêm dầu: “Đúng vậy, làm sao có thể tùy tiện rời khỏi cương vị công tác mà không bẩm báo với bệ hạ?"
Nữ đế vô cùng nóng giận: “Các ngươi làm như vậy là hoàn toàn không coi trẫm ra gì!"
Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu: “Đúng thế, không coi bệ hạ ra gì, các ngươi đáng tội gì hả?"
Nữ đế nổi giận đùng đùng: “Trẫn là người nhỏ nhen như vậy hay sao? Trẫm là người không hiểu ý người như vậy sao? Nếu các ngươi thành thật báo cáo với trẫm, trẫm còn không đồng ý hay sao?"
Lâm Bắc Phàm lại thêm dầu tiếp: “Đúng vậy! Tại sao không thành thật bẩm báo với bệ hạ, bệ hạ còn không đồng ý hay sao? Hửm?"
Hắn hơi ngẩn người, chớp mắt, cảm thấy có hơi không đúng!
Các vị tướng lĩnh mừng như điên, một tướng quân già trong số đó cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ý của người là chỉ cần chúng ta thành thật bẩm báo với ngươi, ngươi sẽ đồng ý?"
Nữ đế cười đáp: “Đương nhiên rồi, xuất phát điểm của các ngươi đều tốt, đều là vì thừa tướng, vì trẫm, vì Đại Võ, trẫm là một người tiến bộ, làm sao có thể không đồng ý?"
Các vị tướng lĩnh mừng húm.
Vẫn là vị tướng quân già đó mở miệng trước: “Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tới Đa La chỉ huy tác chiến, sự việc trọng đại! Hạ quan dẫn binh đánh trận nhiều năm có kinh nghiệm phong phú, có thể hỗ trợ thừa tướng, giảm thiểu áp lực cho thừa tướng đại nhân!"
Nữ đế hào phóng đáp: “Trẫm phê chuẩn!"
Lâm Bắc Phàm: “..."
Tướng lĩnh trẻ tuổi kia nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Bệ hạ, sự an nguy của thừa tướng đại nhân liên quan đến xã tắc, không thể để xảy ra chuyện! Hạ quan rất giỏi ở phương diện bảo vệ người, nguyện hộ tống bảo vệ thừa tướng! Muốn đả thương một cọng tóc của thừa tướng nhất định phải bước qua xác của hạ quan!" . ngôn tình hay
Nữ đế lớn tiếng đáp: “Được! Chuyến này cần những nhân tài hộ giá như ngươi, trẫm phê chuẩn!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
“Bệ hạ, vi thần có thể nghe tiếng đoán vị trí! Có thể thông qua chấn động trên bề mặt đất để phát hiện ra phương hướng của quân địch cách mấy chục dặm, tiện cho thừa tướng chỉ huy tác chiến! Có hạ quan hỗ trọ, thừa tướng đại nhân có thể thoải mái hơn một chút!"
Nữ đế vỗ tay nói: “Năng lực này không tồi, trẫm chuẩn!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Cứ như vậy, các tướng lĩnh vốn dĩ bị Lâm Bắc Phàm từ chối đều thông qua nữ đế để gia nhập vào đội ngũ của Lâm Bắc Phàm.
Mọi người đều vô cùng thích thú, cười tươi như hoa nở, giống như đã nhặt được công lao vậy.
“Bệ hạ, sao có thể như vậy được?"
Lâm Bắc Phàm oán trách: “Rõ ràng bọn họ chỉ muốn tới Đa La vớt chiến công thôi, mong bệ hạ minh giám!” Nữ đế lắc đầu, nói với giọng điệu hơi trách cứ: “Ái khanh, đây là ngươi không đúng rồi!"
Lâm Bắc Phàm ngơ ngác: “Ta không đúng?"
“Đúng vậy, ngươi không đúng! Ngươi tưởng kiến công lập nghiệp dễ dàng như vậy sao? Rất nhiều tướng quân tướng sĩ nhập ngũ mấy chục năm có khả năng chưa từng đánh trận một lần nào! Không đánh trận thì lấy đâu ra chiến công, ngươi nói có đúng không?"
“Cho nên, ngươi chắc hẳn nên lượng thứ cho bọn họ mới phải! Nhiều năm như thế, bọn họ không có công lao thì cũng có khổ lao, nhưng lại bị giới hạn bởi điều kiện nên chậm trễ mãi không có cách nào thăng quan, vô cùng khó khăn! Ngươi dẫn bọn họ đi vớt công lao thì đã sao?"
Các vị tướng lĩnh cảm động rơi nước mắt, đồng thanh hô: “Bệ hạ thánh minh!"
Lâm Bắc Phàm: “..."
“Nhưng bọn họ đều đi hết vậy sự vụ ở kinh thành phải làm sao? Ai phụ trách, ai quản lý! Quốc gia không thể một ngày không có chủ, quân cũng không thể một ngày không có tướng!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đây cũng không phải vấn đề gì cả!"
Nữ đế cười bảo: “Bây giờ Đại Võ đã kết thúc nội loạn, uy chấn các nước, dân chúng đang nghỉ ngơi dưỡng sức, thiên hạ thái bình! Lúc này trong quân thiếu vài vị tướng lĩnh cũng không thành vấn đề!"
“Lúc này, vấn đề lớn nhất chính là chuyện Đa La! Ái khanh, ngươi vượt ngàn dặm xa xôi tới Đa La khiến trẫm vô cùng lo lắng! Nhưng có bọn họ trợ giúp thì trẫm cũng yên tâm hơn!"
Các vị tướng lĩnh đồng thanh hô: “Bệ hạ nói chí phải!"
“Các ngươi đều nghe kỹ đây cho trẫm!"
Nữ đế nghiêm giọng nói: “Chuyện quan trọng nhất trong chuyến đi này của các ngươi chính là bảo vệ Lâm ái khanh chu toàn! Nhất định phải đưa Lâm ái khanh trở về nguyên vẹn, thiếu một cọng tóc cũng sẽ hỏi tội các ngươi!"
“Thần tuân chỉ"
Mọi người lại đồng thanh đáp, sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Bệ hạ thật sự quá sủng ái thừa tướng, còn thân hơn con trai ruột!
Xem ra giữa đường nhất định phải nịnh nọt nhiều lên, tranh thủ có được hảo cảm của thừa tướng!
“Ái khanh, đi sớm về sớm, trẫm cần ngươi!” Nữ đế nhắc nhở.
“Rõ, thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm thở dài một tiếng, đây có lẽ là phiền não của hạnh phúc chăng.
Tiếp theo đó, hắn vẫy tay tạm biệt nữ đế, sau đó dẫn mọi người ngồi lên con thuyền lớn xa hoa tiến về Đa La.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...