Dạ Lai Hương hoang mang: “Ta có đi tuần tra mà, ta phải bắt tội phạm!"
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Bớt gạt ta đi, bây giờ kinh thành rất yên bình, mọi người rất tuân thủ pháp luật, giữ vững quy tắc, không hề có chuyện vi phạm pháp luật gì cả, ngươi hoàn toàn chỉ đang làm màu để thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình!"
Tiểu quận chúa: “Không sai! Ngươi chỉ đang làm màu để thỏa mãn lòng ham hư vinh của mình!"
Dạ Lai Hương chỉ vào tiểu quận chúa: “Vậy nàng ta thì sao? Nàng ta cũng lêu lổng khắp nơi, du thủ du thực, không làm việc nghiêm chỉnh như thế, tại sao ngươi chỉ phê bình mỗi ta mà không phê bình nàng ta?"
Lâm Bắc Phàm nổi giận: “Có thể giống nhau được sao? Nàng ta đang cố gắng tìm đồ ăn, siêng năng cần cù theo đuổi con đường lý tưởng của mình, quyết không từ bỏ! Còn ngươi thì đang theo đuổi cái gì, theo đuổi kỹ nữ sao?"
Tiểu quận chúa: “Đúng thế, ta đang theo đuổi lý tưởng! Còn ngươi thì theo đuổi cái gì, kỹ nữ sao?"
Dạ Lai Hương: "..."
“Há há..” Quách Thiếu Soái ở bên cạnh đã cười ẻ rồi!
Hắn ta trêu ghẹo Dạ Lai Hương: “Ngự Miêu, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha! Cười vỡ bụng mất!"
Dạ Lai Hương lườm Quách Thiếu Soái, sau đó móc một bọc nhỏ ra đưa cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm hỏi với vẻ khó hiểu: “Gì đây?"
“Vừa rồi lúc ta đi ngang qua y quán, Lý Ngọc Tâm cô nương bận khám bệnh không có thời gian qua đây cho nên kêu ta đưa túi dược liệu này về! Nàng ta bảo dùng để nấu canh, đại bổ!"
Lâm Bắc Phàm lặng lẽ nhận cái bọc: “Dạ Lai Hương, ngươi đứng phía sau ta đi!"
“Được!"
Dạ Lai Hương thoải mái chạy đến bên cạnh Lâm Bắc Phàm... chống nạnh, cùng Lâm Bắc Phàm và tiểu quận chúa nhìn Quách Thiếu Soái với vẻ giận dữ.
“Ặc!” Tiếng cười của Quách Thiếu Soái tắt ngúm, một loại sự cảm chẳng lành lập tức trào lên.
Lâm Bắc Phàm giận dữ nói: “Quách Thiếu Soái, ngươi nhìn ngươi đi!"
Tiểu quận chúa giận dữ nói: “Quách Thiếu Soái, ngươi nhìn ngươi đi!"
Dạ Lai Hương giận dữ nói: “Quách Thiếu Soái, ngươi nhìn ngươi đi!” Quách Thiếu Soái sợ hãi lùi lại một bước, yếu ớt đáp: “Ta... ta làm sao?"
Lâm Bắc Phàm lại nổi giận: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi?"
Tiểu quận chúa cũng nổi giận: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi?"
Dạ Lai Hương cũng nổi giận theo: “Ngươi còn mặt mũi mà hỏi?"
Quách Thiếu Soái rụt cổ: “Không hỏi thì ta cũng không biết mình đã làm gì sai?"
Lâm Bắc Phàm nổi điên đáp: “Ngươi nhìn Triệu Khoát người ta gặp đã kích lớn như thế mà vẫn có thể gắng gượng qua được, biết đứng dậy sau khi gục ngã, cố gắng phấn đấu! Ngươi lại nhìn tiểu quận chúa siêng năng cần cù theo đuổi lý tưởng của mình, quyết không từ bỏ! Ngươi lại nhìn Dạ Lai Hương, ngày nào cũng cố gắng tuần tra, lùng bắt tội phạm! Mà ngươi thì đang làm gì hả?"
Tiểu quận chúa và Dạ Lai Hương đồng thanh hô: “Đúng đó, chúng ta cố gắng như vậy còn ngươi thì đang làm gì?"
Quách Thiếu Soái đáp với vẻ mặt ngơ ngác: “Bình thường ta vừa ở bên bảo vệ công tử, vừa bận tu luyện tập võ, có thời gian rảnh đều đọc sách! Nếu gặp chuyện bất bình thì nhúng tay vào quản!"
Lâm Bắc Phàm tức giận: “Câm miệng! Còn dám giảo biện?"
Tiểu quận chúa tức giận: “Câm miệng! Còn dám giảo biện?"
Dạ Lai Hương cũng tức giận: “Câm miệng! Còn dám giảo biện?"
Quách Thiếu Soái: “..."
Cuối cùng, Quách Thiếu Soái ngậm đắng nuốt cay, lệ rơi đầy mặt!
Tại sao người bị thương luôn là ta?
Ta thật nhọ quá mà!
Những ngày tiếp theo, buổi sáng Lâm Bắc Phàm vào tảo triều, sau đó ở lại hoàng cung xử lý chính vụ giúp nữ đế buổi trữa ăn cơm cùng nữ đế, thời gian buổi chiều có thể dùng để xử lý chuyện ở Quốc Tử Giám và nha môn.
Tuy rằng chính vụ trở nên nhiều hơn, nhưng tam đại phản vương đã bị thu phục, tham quan ô lại đã thành thật hơn, không dám giở trò tác quái nữa cho nên trong nước ổn định, thiên hạ thái bình, việc cũng không tính là nhiều, có thể giải quyết dễ dàng.
Đối với Lâm Bắc Phàm mà nói khoảng thời gian này hiếm khi yên bình.
Cũng trong lúc này, đao thánh, kiếm thánh và thương thần tạm biệt Lâm Bắc Phàm, tiếp tục ra ngoài lang bạt.
Bọn họ đều là kiểu hiệp khách lãng tử thích lưu lạc giang hồ, thích khiêu chiến với các cao thủ, thích trải nhiệm các phong cảnh khác nhau, không thể ở một nơi lâu được.
Nhưng mọi người đã hẹn ngày này năm sau gặp lại, tiếp tục luận đạo.
Trong nước thì yên bình rồi, nhưng ở ngoài nước thì chưa chắc.
Lâm Bắc Phàm từ thông tin thu thập được trên toàn thiên hạ biết được Đại Hạ hoàng triều vì mất đi thái tử Đại Hạ, các đại hoàng tử đã không thể ngồi yên, dần dần trình diễn tiết mục tranh giành ngôi báu, tình thế có hơi bấp bênh.
Đại Viêm hoàng triều thì cũng như thế.
Yêu đạo tên là Hư Không ngày trước đó sau khi bị Lâm Bắc Phàm đuổi tới Đại Viêm, dựa vào Thông Thần đan đã trở thành khách quý của Đại Viêm hoàng đế, toàn bộ hoàng triều đều dấy lên một “trào lưu tu tiên.
Mọi người không làm việc đàng hoàng mà chỉ bận tu tiên, quốc gia có thể tốt được mới lạ!
Nghiêm trọng nhất vẫn là Đại Nguyệt vương triều.
Đại Nguyệt vương triều mất đi chiến thần và năm mươi vạn binh lính, lại bị Lâm Bắc Phàm vơ vét một khoảng vật tư lớn khiến quốc lực đã sụt giảm mạnh.
Mà lúc này, Tử Nguyệt công chúa dẫn binh làm mưa làm gió ở cảnh nội vương triều, đã xuất hiện tình thế loạn lạc.
Tình hình bên ngoài đều chuyển biến xấu, các nước nhỏ khác bị ảnh hưởng nên cũng không sống tốt cho lắm. Lúc này, nước Đa La đã xuất hiện một vài vấn đề...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...