Lúc này, nữ đế nói với lão thái giám bên cạnh: "Đúng rồi, về sau Lâm ái khanh phải thường xuyên tới hoàng cung xử lý chính vụ, vô cùng bất tiện! Cho hắn một lệnh bài thông hành để hắn có thể tự do ra vào hoàng cung"
"Vâng, bệ hạ!" Lão thái giám lên tiếng đáp.
Lâm Bắc Phàm kêu rên trong lòng!
Xong rồi xong rồi!
Quả nhiên là nữ đế muốn duỗi móng vuốt về phía hắn!
Ta theo hay là không theo đây?
"Bệ hạ, có thể không nhận lệnh bài này không?"
Nữ đế bất mãn nói: "Sao có thể không nhận, xuất hành đều không tiện! Lỡ đâu sau này buổi tối ngươi có việc gấp, muốn trở về báo cáo thì làm sao bây giờ? Có một lệnh bài cũng tiện, ngươi nói có phải hay không?"
Lâm Bắc Phàm rơi lệ đầy mặt trong lòng!
Nữ đế quả nhiên để mắt tới hắn!
Còn sắp xếp thỏa đáng như vậy, săn sóc như vậy, ngay cả thời gian buổi tối cũng cân nhắc tới!
Muốn không theo cũng không được nữa rồi!
Mà lúc này, sau khi Triệu Khoát trở về từ Lâm phủ vẫn luôn nhốt chính mình ở trong thư phòng, vùi đầu khổ học, múa bút thành văn.
Thấy vậy Triệu Hải vô cùng lo lắng, cho rằng đối phương còn chưa khôi phục lại được từ đả kích trong quá khứ.
Hắn ta đẩy cửa tiến vào trong thư phòng, phát hiện trong phòng đầy giấy bay, lo lắng hỏi: "Khoát nhi, ngươi đang làm gì vậy?"
"Thúc phụ, ta đang tổng kết lại binh pháp mà trước kia ta đã học qua!" Triệu Khoát không ngẩng đầu lên nói.
"Thật sao?" Triệu Khoát nhặt mấy tờ giấy trên mặt đất lên, xem sơ qua.
Kết quả càng nhìn càng kinh hãi, càng nhìn càng kích động!
Bởi vì tư tưởng chiến lược bên trong thật sự quá vượt trội, quá tiên tiến, khiến người đánh cả đời như hắn ta thoạt nhìn cũng nhận được lợi, được truyền cảm hứng sâu sắc!
Triệu Hải vội vàng nói: "Khoát nhi, binh pháp này là ngươi nghĩ ra sao?"
Triệu Khoát lắc đầu cười nói: "Thúc phụ, ta nào có bản lĩnh này? Đây là những gì ta đã học được từ thừa tướng Ngày hôm qua, ta đi thỉnh giáo binh pháp với thừa tướng đại nhân, hắn thuận miệng nhắc nhở ta vài câu, khiến ta được lợi không nhỏ!"
"Thì ra là thừa tướng đại nhân!" Triệu Hải thì thào.
Ngoài dự liệu nhưng lại hợp tình hợp lý!
Không nói thiên hạ mà chỉ nói trong toàn bộ Đại Võ, bàn về hành binh đánh giặc, có khả năng cũng không có ai so sánh được với bốn trận toàn thắng của Lâm thừa tướng Binh pháp thao lược thần kỳ kia không thể không phục!
Nói một câu quân thần hoàn toàn không hề quá đáng!
Triệu Hải mừng rỡ nói: "Được được được! Khoát nhi, đây là tạo hóa của ngươi! Ngươi nhất định phải học tập cho tốt, nghiêm túc học hành, sau khi ngươi học xong thì giao cho thúc phụ, thúc phụ cũng muốn học!"
"Cái này... Triệu Khoát chần chờ: "Thúc phụ, chuyện này nhất định phải được thừa tướng đại nhân đồng ý! Có một vài thứ là ý kiến riêng của từng người, nếu như không có được sự đồng ý của hắn, ta không thể dạy cho người khác!"
"Đúng vậy! Ngươi nói đúng, nên làm thế! Tuyệt đối không được đắc tội thừa tướng đại nhân!" Triệu Hải vội vàng gật đầu.
"Đa tạ thúc phụ đã hiểu!" Triệu Khoát chắp tay cười nói.
Triệu Hải thấy Triệu Khoát rạng rỡ hắn lên, vui mừng nói: "Khoát nhi, thúc phụ phát hiện lần này ngươi trở về đã hiểu chuyện hơn rất nhiều!"
Triệu Khoát cúi đầu, hổ thẹn nói: "Thật xin lỗi thúc phụ, là trước kia Khoát nhi vô năng, liên lụy Triệu gia! Bây giờ, Khoát nhi chỉ hy vọng có thể bắt đầu lại từ đầu, cố gắng từ đầu, bù đắp sai lầm trong quá khứ, để Triệu gia có thể hưng khởi trở lại một lần nữa!"
"Được được được! Ngươi có lòng này, thúc phụ rất vui mừng! Yên tâm dũng cảm đi làm đi, thúc phụ mãi mãi là chỗ dựa của ngươi!" Triệu Hải lớn tiếng nói.
"Đa tạ thúc phụ!" Nước mắt của Triệu Khoát đảo quanh hốc mắt.
Mất khoảng ba ngày, cuối cùng Triệu Khoát kết hợp với triết lý dụng binh của Lâm Bắc Phàm, tổng kết lại binh pháp mà mình đã học.
Kết quả sau khi tổng kết, càng phát hiện ra sự nông cạn và dốt nát của mình.
Vì thế, hắn ta lại đi tới Lâm phủ thỉnh giáo Lâm Bắc Phàm một lần nữa.
"Ngươi rất có lòng học hỏi, đúng lúc ta cũng đang rảnh rỗi, vậy thì dạy ngươi đi, có thể học được bao nhiêu thì tùy vào tạo hóa của ngươi!" Lâm Bắc Phàm cười.
Triệu Khoát mừng rỡ: "Đa tạ thừa tướng đại nhân! Nhưng trước khi học binh pháp, hạ quan có một việc muốn xin chỉ thị!"
"Nói đi, chuyện gì?" Lâm Bắc Phàm cười.
"Lúc hạ quan ở thư phòng trong nhà tổng kết lại binh pháp của thừa tướng, trong lúc vô tình bị thúc phụ Triệu Hải nhà ta nhìn thấy, cảm thấy kinh ngạc, hắn ta cũng muốn học tập binh pháp của thừa tướng đại nhân, không biết có thể hay không?"
Nói xong, hắn ta hồi hộp nhìn Lâm Bắc Phàm.
Chỉ cần Lâm Bắc Phàm mất kiên nhẫn một chút thôi, hắn ta cũng chỉ có thể nhịn đau mà từ chối thúc phụ.
Ai ngờ, Lâm Bắc Phàm dường như không hề suy nghĩ mà vô cùng tùy ý nói: "Đương nhiên có thể, tùy ngươi, dạy cho ai cũng được!"
Triệu Khoát kinh hãi: "Thừa tướng đại nhân, đây là thánh pháp của binh gia, thần sách định quốc, sao có thể nói như vậy? Lỡ như bị địch nhân học được, vậy chẳng phải là.....
Lâm Bắc Phàm lắc đầu cười: "Có gì không thể? Ngươi xem, thiên hạ có hơn ngàn vạn người đọc sách, tất cả mọi người đều đọc tứ thư ngũ kinh, vì sao có người có thể đỗ đạt trạng nguyên, có người thì ngay cả đồng sinh cũng không thi được?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...