Bạch Quan Âm không gật đầu cũng không lắc đầu.
Bởi vì trên mặt có sương mù trắng cho nên Lâm Bắc Phàm không thấy rõ ngũ quan của nàng, không biết ý tứ của nàng.
Nhưng lại không biết khuôn mặt xinh đẹp ẩn trong sương mù trắng có chút tinh nghịch: "Quả thật ta vốn dĩ có suy nghĩ như vậy! Nhưng bây giờ phát hiện ra dưới ảnh hưởng của ngươi Đại Võ lại dần dần trở nên tốt hơn!"
"Bách quan trong triều đều bị ngươi chỉnh đốn hết lần này đến lần khác, bây giờ đều trở nên khá thành thật, không còn làm bậy! Tam đại phản vương bị bắt, Đại Võ chấm dứt cục diện bị chia cắt bởi phiên vương, quy về một mối một lần nữa! Mặt khác, ngươi còn thực hiện các chính sách lợi dân, phát minh ra các loại thần khí lợi quốc lợi dân, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt!"
"Cho nên, bây giờ ta cũng không biết có muốn tiếp tục nữa hay không! Bởi vì đổi lại là ta làm chắc chắn không làm tốt được bằng ngươi! Con người ngươi thật sự làm ta rất khó xử đó"
Lâm Bắc Phàm hỏi: "Cho nên, suy nghĩ của ngươi bây giờ là...
Bạch Quan Âm nghiêm túc nói: "Tuy rằng tam đại phiên vương đã bị tóm gọn, nhưng gian thần trong Đại Võ vẫn lộng quyền như trước, tham quan hoành hành, chỉ là khiếp sợ ngươi cho nên mới tém lại! Nhưng tình hình của Đại Võ không hề thay đổi, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biến trở lại như trước!"
Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Cái này cần thời gian! Chỉ có bồi dưỡng ra một lượng quan lại lớn và thanh liêm mới có thể từ từ thay thế những tham quan ô lại này, sau đó lại thi hành chế độ thanh liêm nghiêm khắc, mới có thể triệt để xoay chuyển!"
"Ta cực kỳ hiểu! Ngươi ở Đại Võ khiến ta thấy được hy vọng, ta sẽ không ra tay! Nhưng trong trường hợp ngươi không còn ở đây, ta có thể sẽ không nhịn được nữa đâu! Cho nên, ngươi cố hết sức ở lại Đại Võ đi! Hoặc là thông qua phương pháp diễn biến hòa bình của ngươi, hoặc là chỉ có thể thông qua phương pháp của ta, cạo xương chữa thương cứu vớt Đại Võ!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "Những việc ta làm đều là những chuyện có thể rơi đầu bất cứ lúc nào, bản thân ta cũng không thể cam đoan! Có thể qua một ngày thì qua một ngày, cuối cùng không có cách nào thì chỉ có thể xách đồ mà chạy trốn thôi!"
Bạch Quan Âm che miệng cười, cho dù ngươi muốn chạy vẫn có người khiến hắn không nỡ!
"Đúng rồi, vì sao đột nhiên ngươi lại có nghi vấn này?"
Lâm Bắc Phàm lại thở dài: "Ôi! Còn không phải là bởi vì nữ đế!"
Bạch Quan Âm kinh hãi: "Bởi vì nữ để?"
"Đúng vậy, dù sao nơi này cũng là quốc gia của nàng, nếu như ngươi lật đổ Đại Võ, nàng sẽ xử lý như thế nào? Ta thật sự không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của nàng, càng không muốn thấy nàng bởi vậy mà mất mạng!"
Bạch Quan Âm bừng tỉnh: "Thì ra là đau lòng vì nữ đế!"
"Đúng vậy, ở chung hơn một năm đã nảy sinh tình cảm rồi, không hy vọng nàng xảy ra chuyện!"
"Vậy ngươi cảm thấy nữ đế này như thế nào?"
Lâm Bắc Phàm nói những lời hay: "Khuynh quốc khuynh thành, diễm lệ xinh đẹp! Người khác đều mắng nàng là hôn quân, nhưng ta cảm thấy nàng không phải là hôn quân, chỉ là làm việc khá hồ đồ mà thôi, có hơi làm việc theo cảm tính!"
"Ví dụ như..."
“Nàng luôn sủng ái ta, vô cùng sủng ái ta! Có đồ ăn, thức uống hoặc là thứ gì hay ho thì nàng đều cho ta, khiến ta không có một chút dục vọng phấn đấu nào, chỉ có thể ăn no rồi chờ chết! Cuộc sống không có lý tưởng thì khác gì cá muối?" Lâm Bắc Phàm thở dài nói.
Bạch Quan Âm lén cười.
"Còn không ngừng thăng quan tiến chức, các loại quyền lực đều ném cho ta, để cho ta không ngừng làm lớn, cho đến bây giờ đã trở thành thừa tướng, còn là Trung Dũng Công của triều đình, không sợ ta công cao chấn chủ sao?"
Bạch Quan Âm tiếp tục cười trộm.
"Hơn nữa, vậy mà nàng lại không phòng bị ta! Mấy ngày nay, ta và mấy vị Tông Sư có quan hệ vô cùng thân thiết đã đủ để uy hiếp đến hoàng quyền rồi! Nhưng nàng lại không hỏi nhiều, còn cho Cẩm Y Vệ và đám người Đông Xưởng tới giám thị rút về!"
Lâm Bắc Phàm thở dài: "May mà ta không có ý mưu phản, bằng không nàng đã xong đời rồi!"
"Những lời ngươi nói không phải đều là biểu hiện của hôn quân sao?"
"Nếu như nàng đối với quan viên nào cũng đều như vậy, đó quả thật là một hôn quân! Nhưng nàng chỉ đối xử như thế với một mình ta, tình huống đó thì khác!" Lâm Bắc Phàm nói.
"Có gì không giống?" Bạch Quan Âm hỏi.
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: "Lén nói cho ngươi biết một bí mật, ta nghi ngờ nữ đế vẫn luôn ham muốn sắc đẹp của ta cho nên mới đem những thứ tốt cho ta, nói trắng ra chính là người mù quáng trong tình yêu, đại si tình!"
Bạch Quan Âm khiếp sợ: "Chuyện này... không khả thi lắm đâu?"
"Có gì mà không thể?" Lâm Bắc Phàm chậc một tiếng, kiểu như ta đã sớm nhìn thấu: "Bắt đầu từ khi ta vào triều làm quan, ánh mắt của nàng nhìn ta đã thay đổi rồi! Bảo ta tập thể dục mỗi sáng là để tiện cho việc thấy ta! Bị các quan lại khác vây công, nàng còn nhiều lần bảo vệ ta! Cho ta nhiều thứ tốt như vậy, đây đều là biểu hiện của việc yêu ta!"
“Thật ra ngẫm lại cũng bình thường thôi, mỗi ngày nữ đế đều ở trong hoàng cung, đối mặt với một đám lão già tóc hoa râm, răng rụng hết, chỉ có một mình ta cặn bã... tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, là người đán ông đẹp trai nhất trong triều đình, cho nên tất nhiên là không kìm lòng được! Ôi, nữ đế cũng không dễ dàng gì!" Bạch Quan Âm lấy tay đỡ trán: "Có phải ngươi hơi tự luyến rồi không?"
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ tự đắc: "Ta không tự luyến, ta nói là sự thật! Giá trị nhan sắc thiên hạ tổng cộng chỉ có một hòn đá, mình ta độc chiếm tám đấu! Người phụ nữ có thể thoát khỏi vẻ đẹp của ta vẫn chưa được sinh ra! Nữ đế là nữ nhân, đương nhiên cũng không ngoại lệ!"
Bạch Quan Âm chắc chắn nói: "Không cần phải nói, ngươi đúng là tự luyến, hơn nữa còn là siêu cấp tự luyến!" Lâm Bắc Phàm:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...