Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Tuy rằng chỉ là nói chuyện nhẹ nhàng với Lâm Bắc Phàm, nhưng đối với Triệu Khoát mà nói sự chấn động lại rất lớn!

Chuyện binh là quốc gia đại sự, là nơi sống chết, là đạo tồn vong, không thể không xem xét cẩn thận!

Đánh trận, cách dùng binh tốt nhất là thắng bằng mưu lược, sau đó là thắng bằng ngoại giao, tiếp theo dùng vũ lực đánh bại quân địch, hạ sách cuối cùng là tấn công thành trì của địch!

Không cần chiến mà vẫn khiến binh lính của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến vua của người khuất phục, không cần chiến mà vẫn khiến quốc gia của người khuất phục, binh pháp hay chính là như thế!

Người thiện chiến không có công lao hiển hách!



Những tư tưởng binh pháp này hoàn toàn lật đổ nhận thức về binh pháp trước kia của hắn ta, tạo thành sự đả kích tư tưởng to lớn!

Làm cho hắn ta bây giờ đã kích động đến mức không kiềm chế được bản thân!


Cảm giác này thật giống như võ giả đã đạt được tuyệt thế thần công mà mình nằm mơ cũng muốn vậy!

Kinh ngạc bất ngờ, vui mừng quá đỗi!

Ánh mắt Triệu Khoát nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập vẻ sùng bái!

Quả nhiên là một bậc thầy binh pháp, quân thần dụng binh như thần, khó trách chỉ huy bốn trận chiến dịch đều đạt được thắng lợi toàn diện như vậy!

Bởi vì binhh pháp này đã vượt qua người đương đại rất nhiều, khác hoàn toàn với những binh pháp mưu lược mà hắn ta học trong những năm gần đây.

Khác nhau một trời một vực, không thể so sánh được!

Không được, hắn ta muốn quay về phân tích một phen!

Chờ sau khi tóm gọn xong, lại tiếp tục tham khảo ý kiến!

Vì thế hắn ta chắp tay cung kính nói: "Đa tạ thừa tướng đại nhân đã chỉ điểm, hạ quan đã được hưởng lợi không nhỏ! Nhưng hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, hạ quan xin cáo lui! Tương lai chờ khi nào thừa tướng đại nhân rảnh rỗi, lại đến thỉnh giáo! Kính xin thừa tướng đại nhân chỉ giáo!"

Lâm Bắc Phàm gật đầu, mỉm cười nói: "Ngươi có lòng học hỏi, ta ắt sẽ có ý muốn dạy! Là tế tửu của Quốc Tử Giám, ta thích nhất là người hiếu học và xin thỉnh giáo một cách khiêm tốn!"

Triệu Khoát mừng rỡ: "Đa tạ thừa tướng đại nhân đã thành toàn, hạ quan xin cáo lui trước!"

Lâm Bắc Phàm phất tay: "Đi đi!"

Triệu Khoát chắp tay rồi bái, sau đó rời khỏi thư phòng.

Lâm Bắc Phàm tiếp tục vẽ tranh, một lát sau, phía đối diện bàn xuất hiện một bóng dáng màu trắng.


Hắn vô cùng bình tĩnh: "Bạch Quan m, ngươi tới rồi!"

Bạch Quan âm vô cùng kinh ngạc: "Ngươi lại dạy binh pháp cho Triệu Khoát sao?"

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh trả lời: "Hắn ta muốn học thì ta dạy, không có gì to tát cả!"

"Nhưng binh của hắn ta đã bại ở Ký Bắc, hại triều đình tổn thất bốn mươi vạn binh mã, tuy rằng đã giữ được tính mạng nhưng bị giáng chức quan, đời này không thể có thể xuất đầu lộ diện nữa rồi, vì sao còn muốn dạy hắn ta?" Bạch Quan âm khó hiểu hỏi.

"Mọi người đều có lúc phạm sai lầm, nếu như thay đổi triệt để, sửa đổi bản thân, cho hắn ta một cơ hội thì có sao?"

Lâm Bắc Phàm cười nói: "Ngươi xem, văn võ cả triều đều là tham quan gian thần, bọn họ phạm tội cũng không nhỏ hơn Triệu Khoát, chẳng lẽ đều phải một gậy đánh chết bọn họ sao? Sau khi đánh chết bọn họ, ai sẽ xử lý triều chính, ai sẽ quản lý quốc gia, ngươi nói có đúng hay không?"

Bạch Quan âm như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

"Giết một người thật ra rất đơn giản, nhưng muốn cứu một người thì rất khó! Muốn cứu một quốc gia lại càng khó khăn hơn! Việc này cần rất nhiều nhân tài người trước hy sinh người sau tiếp bước mới có thể cứu nước cứu dân!"

"Triệu Khoát là một người trẻ tuổi, kinh nghiệm khuyết thiếu, dễ kích động, phạm sai lầm là chuyện rất bình thường, nhưng cuộc đời còn dài, có khả năng vô hạn! Cho hắn ta một cơ hội, nói không chừng sau này sẽ trở thành tướng soái của Đại Võ, trụ cột của quốc gia!"


"Nói rất đúng!" Bạch Quan âm gật đầ, cười bảo: "Nhưng ngươi cũng là người trẻ tuổi, sao lại không thấy ngươi phạm sai lầm?"

Lâm Bắc Phàm mở tay ra rồi cười khổ: “Ngươi cũng biết tình huống của ta, nếu ta phạm sai lầm một lần vậy cuộc đời ta sẽ bị hủy! Cho nên, ta phải như đi trên băng mỏng, một chút sai lầm cũng không thể phạm, bằng không sẽ bị người khác bắt được nhược điểm!"

"Thật ra, bây giờ ngươi làm thừa tướng, dưới một người trên vạn người, hoàn toàn có thể thực hiện tham vọng của mình, cứu nước cứu dân, khiến cho dân chúng thiên hạ đều có thể sống những ngày tháng tốt đẹp!"

"Ta chỉ có thể nói làm hết sức mình! Trách nhiệm của người làm quan là tạo phúc một phương, không hổ thẹn với lòng là được! Về phần tương lai như thế nào, có thể làm được đến bước nào, có thể chỉ có ông trời mới biết! Bạch Quan m, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi”

Bạch Quan âm nói: "Hỏi đi!"

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm hơi lóe lên: "Lúc trước ngươi nói với ta, muốn lấy số tiền mà ta đã tham được đi làm một chuyện lớn! Một khi làm được việc này, chắc chắn sẽ lật đổ được toàn bộ hoàng triều, khiến cho dân chúng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp! Chuyện ngươi muốn làm, rốt cuộc là chuyện gì?"

Bạch Quan âm cười khanh khách, ung dung hỏi: "Rốt cục ngươi cũng đã nhớ tới chuyện này, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ hỏi chứ! Ngươi cảm thấy, ta sẽ lấy số tiền này để làm gì?"

Ánh mắt Lâm Bắc Phàm hơi lóe lên: "Đổi triều đổi thời đại, lật đổ Đại Võ hoàng triều!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui