Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Quận chúa thông minh dễ thương, quận chúa khen trước đi!” Lâm Bắc Phàm cười.

Tiểu quận chúa nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong!”

Lâm Bắc Phàm lập tức giơ ngón cái: “Quận chúa đúng là có mắt nhìn!”

Tiểu quận chúa: “…”

Nàng lại nói: “Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, túc trí đa mưu!”

Lâm Bắc Phàm lại giơ ngón cái: “Quận chúa thật thành thực!”

Tiểu quận chúa: “…”

Tiểu quận chúa ngẩng đầu, hùng hổ nói: “Ngươi có một người bạn cực kì ưu tú, họ Võ, tên Vân Oanh!”

Lâm Bắc Phàm lại giơ ngón tay cái lên: “Quận chúa thật có khiếu hài hước!”

Tiểu quận chúa: “Hự!”

Nàng điên lên: “A! Không chơi nữa, khen tới khen lui đều đang khen ngươi!”


“Không chơi nữa thật hả? Thế ta đi đây!”

Lâm Bắc Phàm nói, tiểu quận chúa lại bảo: “Ngươi đi đâu?”

Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: “Thân là quan phụ mẫu, ta phải đi khảo sát dân tình, tìm hiểu cái khổ của nhân dân!”

Tiểu quận chúa chậc một tiếng: “Có mà đi dạo phố ấy, còn nói rất chi là thoát tục vậy nữa!”

Lâm Bắc Phàm hỏi: “Thế quận chúa có đi không?”

Tiểu quận chúa đảo mắt, nàng quay người nói: “Đi!”

Không thể không nói, cơn giận của tiểu quận chúa đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một lát thôi là nàng đã làm hòa với Lâm Bắc Phàm, hai người vừa nói vừa cười vui vẻ.

Lúc này đang vào vụ thu hoạch mùa thu, do năm nay lương thực dồi dào nên mọi người ai cũng hớn hở, phố phường cũng vì vậy mà nhộn nhịp hơn.

Cả quãng đường, hai người đã ăn rất nhiều đồ ăn.

Tiểu quận chúa vừa ăn vừa nói: “Đồ xấu xa, không ngờ ngươi làm quan phụ mẫu cũng được đó chứ! Có ngươi quản lý, bách tính được ăn no, mặc ấm, thật tốt biết bao!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Tiểu quận chúa, hiện giờ dù sao ta cũng là thừa tướng rồi, quận chúa cho ta chút mặt mũi đi, đừng gọi là ta kẻ xấu xa nữa!”

“Biết rồi, thừa tướng xấu xa!”

Trông bản mặt đen sì của Lâm Bắc Phàm, tiểu quận chúa bèn cười khanh khách, cảm giác “mối thù” ban nãy của nàng đã được trả.

Đúng lúc ấy, bọn họ trông thấy một tên say rượu ngã bên góc tường. Rất nhiều người qua đường đang chỉ trỏ cười nhạo hắn ta.

“Hắn ta chính là Triệu Khoát, cái tên lí luận giấy ấy!”

“Đúng đó, hắn ta đã hại Đại Võ chúng ta tổn thất bốn mươi vạn binh mã!”

“Đúng là một tên phế vật! Không biết dẫn binh đánh trận mà còn ăn bổng lộc của triều đình, hại Đại Võ ta tổn thất trầm trọng! Nếu không có thừa tướng đại nhân giúp đỡ thì kinh thành này thất thủ rồi!”

“Đúng là bùn nhão chẳng trát nổi tường! Ọe!”




Lâm Bắc Phàm chau mày: “Sao Triệu Khoát lại ở đây, lại còn say bí tỉ nữa?”

Tiểu quận chúa than thở: “Trận chiến ấy là đả kích lớn đối với hắn ta! Thế nên sau khi trở về hắn ta mới trở nên như vậy, ngày nào cũng lấy rượu giải sầu, không màng thế sự, khuyên thế nào cũng không nghe!”

“Thực ra hắn ta cũng có năng lực, cũng biết cố gắng, con người cũng khá trượng nghĩa! Chỉ tiếc rằng hắn ta không gặp thời, đụng phải đại quân Ký Bắc, hầy!”

Lâm Bắc Phàm bỏ đồ ăn trong tay xuống rồi bước tới.

Tiểu quận chúa gọi hắn: “Ngươi làm gì thế?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Ta gọi cho hắn ta tỉnh!”

Tiểu quận chúa bảo: “Ngươi có làm được không đấy, đừng có mà làm bừa!”

“Ai nói ta không làm được?”

Lâm Bắc Phàm tự tin vô cùng: “Là tế tửu Quốc Tử Giám, là thầy của thầy, làm gì có ai mà ta không thể dạy bảo chứ!”

“Giải tán giải tán, giải tán hết đi, có gì hay ho đâu mà xem!”

Lâm Bắc Phàm phất tay đuổi đám người đang châm chọc khiêu khích kia đi.

Mọi người trông thấy hắn thì đều chuồn hết, không ai dám nhiều lời.

Còn Triệu Khoát say bí tỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì mở mắt, trông thấy bóng dáng quen thuộc bèn nở một nụ cười, giơ chai rượu trong tay lên.


“Hóa ra là thừa tướng đại nhân… được gặp mặt ngươi ở đây đúng thật là vinh hạnh! Hạ quan… hạ quan vẫn chưa chúc mừng ngươi thăng chức, ợ… uống một ly không?”

Lâm Bắc Phàm ngửi thấy mùi rượu xộc lên, hắn nhíu mày, nói: “Triệu Khoát, ngươi nhìn xem hiện giờ trông ngươi giống cái gì? Ngươi là con cháu Triệu gia, là quan viên của triều đình mà lại uống say bí tỉ, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

“Nhưng không uống say thì ta còn có thể làm gì?”

Triệu Khoát òa lên khóc: “Tại ta mà đại quân bốn mươi vạn người, tính mạng của bốn mươi vạn binh lính đều chôn tại đất Ký Bắc! Cũng tại ta mà các cao thủ tới hỗ trợ cũng bị Ký Bắc vương bắt đi, suýt chút nữa đã không trở về được! Tại ta mà Triệu gia bị triều đình gây sức ép, cuộc sống tươi đẹp cũng không còn nữa…”

“Tất cả đều là lỗi của ta!”

“Ta chính là tội nhân của triều đình, là tội nhân của Triệu gia, tội nhân của Đại Võ!”

“Ta không có bản lĩnh gì cả, đã thế còn học đòi người ta đi đánh trận!”

“Mẹ nó, ta chính là một tên phế vật, một tên bù nhìn!”

“Hu hu hu”

Tiếng khóc của hắn ta khiến người nghe phải đau lòng, người xem phải rơi nước mắt!

Nước mắt của nam nhi không dễ chảy, chỉ là chưa động vào nỗi đau của bọn họ mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui