Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Đa tạ bệ hạ đã hậu ái, thần nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ, hắn nhìn bách quan với vẻ mặt tươi cười.

Bách quan bất lực, chỉ đành đồng thanh hô: “Bái kiến thừa tướng!”

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn phất tay: “Các vị đồng liêu không cần đa lễ! Được bệ hạ tin tưởng phong làm thừa tướng, từ nay về sau chúng ta hãy chung tay giúp đỡ bệ hạ, tái tạo Đại Võ!”

Bách quan chắp tay: “Thừa tướng nói phải!”

Từ nay về sau Lâm Bắc Phàm sẽ trở thành người đứng đầu trong triều đình, chấn uy bách quan!

Dưới một người, trên vạn người!

Nữ đế vô cùng vui vẻ: “Lâm Bắc Phàm, từ khi ngươi vào làm quan triều đình, trẫm cảm thấy ngươi là người có thể bồi dưỡng được! Hơn nữa ngươi cũng không làm trẫm thất vọng, năng lực xuất chúng, lập được rất nhiều công lao hiển hách cho triều đình! Tới nay cuối cùng ngươi cũng trưởng thành, trở thành trọng thần của trẫm! Trẫm vô cùng thích và rất vui!”

“Đều do bệ hạ hậu ái, thần xin mãi ghi nhớ!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói.

“Lâm ái khanh, trọng trách của ngươi là rất lớn. Sau khi lên làm thừa tướng, ngươi vẫn phải tiếp tục gánh vác phủ thừa kinh thành, quản lý chuyện của kinh thành! Bởi lẽ kinh thành là trung tâm chính trị và kinh tế của Đại Võ, không thể loạn được! Ngoài ra còn cần ngươi tiếp tục gánh vác Quốc Tử Giám, bởi Quốc Tử Giám là tương lai của Đại Võ, không thể lơ là!”

“Vâng thưa bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ.


“Ái khanh, ngươi có suy nghĩ gì về việc chấp chính thì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe!” Nữ đế cổ vũ.

“Bệ hạ, nói đến vấn đề này thì trước hết hãy nói về trận chiến ngày hôm nay! Nói thật lòng, trận chiến ngày hôm nay đã cho vi thần rất nhiều suy nghĩ!”

Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ký Bắc vương khởi binh lấy danh nghĩa diệt trừ gian thần song đó chỉ là lớp ngụy tạo, ấy vậy mà lại được bách tính hưởng ứng! Do đó có thể thấy, bởi vì bách quan triều đình chúng ta còn chưa làm tốt, dân chúng chưa hài lòng nên mới cho kẻ địch cơ hội!”

Nữ đế đồng tình: “Ái khanh nói phải!”

“Người ta thường hay nói một người muốn quản lý người khác thì cần phải có yêu cầu nghiêm khắc với mình trước đã!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Chúng ta bắt buộc phải nhìn nhận mình cho đúng thì mới có thể làm tốt mọi chuyện! Đừng cho rằng chuyện tốt là chuyện nhỏ mà không làm, cũng đừng cho rằng chuyện xấu là chuyện tốt mà đi làm! Có vậy chúng ta mới lấy được lòng tin của dân, đất nước mới có thể phát triển ổn định!”

Nữ đế đồng ý: “Ái khanh, ngươi nói đúng lắm!”

“Thế nên ý kiến của thần là…”

Cuối cùng Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Để thần đi khám xét nhà của bách quan! Một là để tóm tham quan trong triều, trả lại sự trong sạch cho triều! Hai là để giữ mặt mũi cho triều đình!”

“Lại khám xét nhà nữa hả?”

Bách quan sợ đến mức mặt mày tái mét, bọn họ biết ngay mà! Cái tên tham quan này cứ thăng chức cái là phải bổ cho bọn họ một đao mới chịu!

Nữ đế suy nghĩ: “Ái khanh, ngươi nói cũng khá có lý…”

Bách quan sợ hãi: “Bệ hạ, đừng mà…”

Nữ đế lớn giọng nói: “Trẫm phê chuẩn!”

“Không!”

“Tạ bệ hạ!”

Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn nhìn bách quan: “Các vị đại nhân, mời các vị, ai lên trước đây?”


Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ xong bèn đi “dày vò” bách quan.

Mà lúc bấy giờ, chuyện Lâm Bắc Phàm lập được công lao to lớn, được lên làm thừa tướng đã truyền đi khắp thiên hạ!

“Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng rồi! Đúng là dưới một người trên vạn người mà!”

“Thừa tướng mới hai mươi tuổi, từ trước đến nay hắn là người đầu tiên!”

“Đúng là lưu tên sử sách!”

“Không biết sau khi hắn lên làm thừa tướng, cuộc sống của dân thường như chúng ta liệu có tốt hơn tí nào không?”

“Cuộc sống còn tệ đến thế nào được nữa? Ít nhất Lâm Bắc Phàm có tài quản lý, từ lúc hắn lên làm phủ doãn kinh thành, mọi người càng ngày càng sốt êm ấm hơn còn gì!”

“Cũng phải!”



Dân chúng khá là mong chờ khi Lâm Bắc Phàm lên làm thừa tướng. Dẫu sao thì hắn là người có năng lực, công lao của hắn cũng rõ như ban ngày.

Từ lúc hắn làm phủ doãn kinh thành, cuộc sống của dân chúng trong kinh thành càng lúc càng tốt, mưa thuận gió hòa, lương thực đầy đủ, kinh tế phát triển, ai cũng có việc làm, có cơm ăn, giờ còn có cả nhà để ở.


Mặc dù hắn tham tiền nhưng hắn không lấy tiền của dân chúng. Như vậy là đủ, bằng không bọn họ còn cầu mong thêm gì nữa?

Thế nhưng với các quan viên mà nói, chuyện này không hề tốt đẹp!

Cái tên tham quan này rất tinh mắt, vàng bạc châu báu ở đâu hắn cũng moi ra cho bằng được, sau đó thì cho người vận chuyển về Lâm phủ.

Không nghe hắn ư? Thế thì ngươi cứ đợi mà rơi đầu đi! Bách quan chẳng dám ho he gì cả!

Bọn họ hận chết Lâm Bắc Phàm!

Tuy nhiên Lâm Bắc Phàm lại coi như chẳng có chuyện gì, hắn còn híp mắt cười: “Các vị đại nhân, cũ không đi mới không tới mà! Các ngươi tham ô những thứ này là bất nghĩa rồi! Cứ làm theo luật pháp Đại Võ thì chức quan của các ngươi đã bay màu từ lâu, cái đầu cũng không còn đó đâu! Thế nhưng bản quan khai ân, giữ lại chức quan và cái đầu cho các ngươi, để các ngươi tiếp tục báo đáp triều đình, hưởng thụ vinh hoa phú quý, các ngươi phải cảm ơn bản quan mới đúng chứ!”

Mọi người đều tức điên lên!

Ngươi cuỗm hết tài sản mà bọn ta khổ cực kiếm được, lại còn bảo bọn ta cảm ơn ngươi?

Sao ngươi mặt dày thế hả?

Ta cảm ơn cả tám đời tổ tông nhà ngươi luôn nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui