Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tiếp đãi thêm vài vị trọng thần của triều đình.

Bọn họ đều tới nhờ vả hắn cứu tử đệ nhà mình đang bị bắt sống ra.

Lâm Bắc Phàm đối xử với ai cũng công bằng, cứ đưa tiền là hắn sẽ giúp, không đưa thì dẹp!

Cuối cùng, đến Triệu gia cũng tới.

Bọn họ cực kì dứt khoát, tới với tâm thế khuynh gia bại sản.

“Lâm đại nhân, chỉ cần cứu được Khoát nhi và những người bị bắt của Triệu gia thì trừ tổ trạch của Triệu gia ra, những cái khác đều là của ngươi!”

Lâm Bắc Phàm cười đến mức không khép miệng lại được: “Hay lắm, mọi thứ đều dễ nói!”

Mà lúc này, Ký Bắc vương đang dẫn đại quân hùng hổ tiến về phía nam.

Thế nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là cả quãng đường đi đều vô cùng thuận lợi, chẳng hề gặp phải trắc trở nào.


Ký Bắc vương chau mày: “Sao thế nhỉ, chẳng lẽ triều đình từ bỏ rồi hả?”

Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Khởi bẩm vương gia, mới nãy Mạc Như Sương cô nương gửi thư đến! Nàng nói triều đình đã giao chức chủ soái cho Lâm quân! Lâm quân làm ra vẻ thần bí để lừa gạt mọi người, không hề điều động binh lính, chỉ đợi vương gia tới thôi! Chỉ cần vương gia tới kinh thành là chắc chắn cửa thành sẽ mở để vương gia đi vào!”

Ký Bắc vương mừng rỡ: “Được được được! Lâm quân làm hay lắm, chúng ta toàn lực tăng tốc!”

Hai ngày sau, kinh thành đã gần ngay trước mắt bọn họ!

“Hoàng thành, cuối cùng chúng ta cũng tới hoàng thành rồi!”

Ký Bắc vương trông hoàng thành sửng sững phía xa, hắn ta bỗng dừng lại, ngồi trên lưng ngựa và đưa mắt nhìn về đằng xa, đôi mắt có hơi mơ màng như thể rơi vào hồi ức.

Cả đại quân cũng dừng lại theo hắn ta.

Làn gió thổi qua, cờ chiến bay phấp phới, song đại quân lại cực kỳ yên tĩnh.

“Vương gia, sao không đi nữa vậy?” Gia Cát tiên sinh lấy làm lạ hỏi.

Ký Bắc vương bỗng nhiên hỏi hắn ta: “Quân sư, ngươi có biết tại sao bản vương nhất định phải giành được hoàng vị không?”

Gia Cát tiên sinh chớp mắt, chuyện này chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi sao? Khắp thiên hạ này ai mà chẳng muốn ngồi lên hoàng vị, có ai không muốn làm hoàng đế đâu?

Ngươi là thân vương, gần quan được ban lộc, chắc chắn ngươi càng mong mỏi điều đó hơn rồi!

Thế nhưng Gia Cát tiên sinh rất thông minh, hắn ta biết thứ vương gia cần không phải là đáp án mà là một người lắng nghe.

Thế là hắn ta bèn chắp tay, nói: “Thuộc hạ không biết, mong vương gia nói rõ!”


Ký Bắc vương ho khan một tiếng, đoạn nói với chất giọng trầm ngâm: “Ngày xưa phụ hoàng ta sinh được bốn huynh đệ chúng ta! Trong bốn huynh đệ thì lão nhị cũng chính là bản vương đây tinh thông văn thao võ lược, thậm chí thiên phú tu luyện cũng cực kì xuất chúng, bản vương chính là người tài giỏi nhất trong bốn huynh đệ!”

“Lão tam là Giang Nam vương cũng cực kì thông minh và có năng lực, mặc dù hắn ta không có tố chất tu luyện, lại còn ham ăn lười làm, song lại rất giỏi chuyện làm ăn, tuổi còn trẻ mà đã tích lũy được gia tài nghìn vạn. Hắn ta chính là người giàu có nhất trong bốn huynh đệ!”

“Lão tứ là Võ Tây vương, mặc dù hắn ta bảo thủ, cố chấp nhưng lại giỏi bày binh đánh trận, huấn luyện binh sĩ! Đồng thời thiên phú võ học của hắn ta cũng cực kì tốt, tuổi còn nhỏ mà đã sở hữu tu vi Tiên Thiên rồi!”

“Chỉ có lão đại là tư chất bình thường, không có ưu điểm nào hết!”

“Xét về văn thao võ lược thì hắn ta không bì được với bản vương! Xét về năng lực kinh doanh thì không bì được với lão tam! Xết về hành quân đánh trận thì không bì được với lão tứ! Không có thiên phú học võ, cực kì bình thường!”

Giọng điệu của Ký Bắc vương tràn ngập vẻ khinh thường, trong khinh thường còn hòa lẫn sự phẫn nộ.

“Thế nhưng một kẻ bình thường như thế chỉ sinh sớm hơn bản vương có mấy năm, dựa vào cái thân phận đích trưởng tử, được phụ hoàng để mắt đến, được bách quan bảo vệ và đã lên làm thái tử, cuối cùng trở thành quân chủ của một nước!”

“Thế nên bản vương cực kì không phục!”

“Cả hai hoàng đệ của bản vương cũng cực kỳ không phục!”

“Dựa vào đâu mà lão đại có thể lên làm hoàng đế còn chúng ta thì không được? Rõ ràng chúng ta rất xuất sắc, nếu như chúng ta lên làm hoàng đế thì có lẽ còn làm tốt hơn hắn ta!”


“Thế nên sau khi nhận được đất phong, bản vương đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyện tranh đoạt hoàng vị này!”

Ký Bắc vương híp mắt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Bản vương đã từng thề rằng mình sẽ đoạt lạt tất thảy những gì mà bản vương đã đánh mất! Ngày bản vương quay lại chính là ngày bản vương bước lên ngai vàng, là lúc bản vương nắm giữ càn khôn!”

“Tới nay bản vương đã cực khổ hơn hai mươi năm, cuối cùng cơ hội cũng đến rồi!”

“Chúc mừng vương gia! Chúc mừng vương gia!”

Gia Cát tiên sinh lập tức chắp tay nói: “Sự kiên trì của vương gia đã khiến trời xanh cảm động, thế nên ông trời mới ban cơ hội cho vương gia! Mặc dù cơ hội tới muộn song chắc chắn sẽ không thiếu!”

“Không sai! Ông trời đang giúp bản vương, lẽ trời đứng về phía bản vương!”

Ký Bắc vương cười lớn: “Xuất phát! Đã đến lúc triều đình phải thay đổi rồi, thời đại thuộc về bản vương tới rồi!”

Đại quân Ký Bắc tiếp tục xuất phát về phía kinh thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui