Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

"Cái này..."

Tiểu tướng Triệu Khoát xấu hổ. Hắn ta thì có chiến tích gì?

Nhập ngũ mười năm, bình thường đều là huấn binh luyện binh, không có cơ hội kiến công lập nghiệp. Cũng chỉ có năm nay là chiến sự liên miên.

Nhưng năm nay mỗi một trận chiến đều vô cùng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể nước mất nhà tan, gia tộc của hắn ta coi trọng hắn ta, không cho hắn ta tham chiến.

Kết quả là Lâm Bắc Phàm đã ra tay, liên tục ba trận đại thắng, uy chấn thiên hạ. Không chỉ thăng quan nhanh chóng, mà còn đạt được tước vị.

Hắn ta hâm mộ đố kỵ khỏi phải nói.

Bây giờ chỉ còn lại Ký Bắc vương là cơ hội cuối cùng rồi.

Ký Bắc vương trông có vẻ rất dễ dàng thu phục, nếu không thu phục thì sẽ không có cơ hội, cho nên mới phát động lực lượng gia tộc, bảo bách quan tiến cử.

"Khởi bẩm bệ hạ, trên người vi thần không có chiến tích gì cả!"


Sắc mặt của Triệu Khoát hơi ửng đỏ: "Chủ yếu là những năm gần đây, vi thần đều đang học binh pháp, huấn binh luyện binh, không có cơ hội mang binh đánh giặc! Nhưng kính xin bệ hạ cho vi thần cơ hội này, vi thần nhất định sẽ dẫn binh tới Ký Bắc, bắt Ký Bắc Vương trở về hỏi tội!"

Nữ đế tràn ngập nghi ngờ nói: "Ngươi chưa từng đánh giặc, trên người không có chiến tích, thật sự được sao? Trẫm cảm thấy, vẫn nên phái một tướng quân dày dạn kinh nghiệm và ổn trọng xuất mã thì thích hợp hơn!"

Mắt thấy chiến công trong tay bay mất, Triệu Khoát nóng nảy: "Bệ hạ, Trung Dũng Công, phủ doãn đại nhân trước khi xuất binh đánh giặc, cũng không có chiến tích! Một văn thần như hắn còn có thể dẫn binh đánh giặc, một võ quan như ta vì sao không thể?"

Nữ đế trong lòng cười lạnh một tiếng, vậy có thể giống nhau sao? Tài năng quân sự của hắn, trẫm đã tận mắt nhìn thấy!

Bộ chiến pháp kia quá tiên tiến, quá vô địch, không ra khỏi kinh thành đã khiến vùng Võ Tây long trời lở đất!

Hơn nữa, ngoại trừ có được tài năng quân sự kinh người ra, hắn còn có thực lực khủng bố của Đại Tông Sư!

Cho dù không dùng tài năng quân sự thì vẫn có thể trấn áp tất cả! Cực kỳ ổn định!

Ngươi có thể làm gì được mà so sánh với hắn?

Nữ đế vẫn chậm chạp không đưa ra quyết định.

Triệu Khoát càng thêm sốt ruột, nháy mắt với văn võ bách quan bên cạnh, hy vọng có thể giúp nói vài lời tốt.

"Bệ hạ, ai cũng có lần đầu tiên! Triệu Khoát tuy rằng tuổi còn trẻ, trên người cũng không có chiến tích, nhưng từ nhỏ hắn ta đã được hun đúc, các loại binh pháp đều thuộc nằm lòng, chỉ là thiếu một cơ hội mà thôi! Nếu bệ hạ không tin, có thể kiểm tra hắn ta ngay tại chỗ!"

"Nếu bệ hạ còn không yên tâm, có thể kêu Triệu gia phái một vài lão tiền bối tới phụ tá Triệu Khoát! Bọn họ đều là lão tướng quân đánh giặc nhiều năm, chắc chắn sẽ không có sơ hở!"

"Bệ hạ, nên cho người trẻ tuổi một cơ hội!"

Nữ đế rốt cục cũng buông lỏng: "Được! Trẫm sẽ cho hắn ta một cơ hội!”


Lập tức ra mấy đề quân sự, đối phương đều đối đáp tất cả một cách lưu loát như nước chảy, chu toàn mọi mặt. Như vậy, cuối cùng nữ đế mới thoáng yên lòng, nói: "Xem ra ngươi quả thật đã đọc thành thạo binh pháp binh thư, là một người tài có thể đào tạo, trẫm sẽ cho ngươi cơ hội dẫn binh tác chiến! Nhưng nhất định phải có lão tiền bối của Triệu gia ngươi xuất mã, một đường tòng quân, ở bên cạnh phụ tá."

Triệu Khoát mừng rỡ: "Tạ bệ hạ!"

Như vậy, việc này đã được định là như vậy rồi.

Triệu Khoát dẫn binh đánh giặc, thu phục Ký Bắc, bắt Ký Bắc vương trở về hỏi tội, Lâm Bắc Phàm thì tọa trấn triều đình.

Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn từ đầu đến cuối, không nói một lời...

Vì thế, triều đình hạ một đạo ý chỉ đến Ký Bắc.

Lệnh cho Ký Bắc vương giao ra binh quyền và quyền hạn của Ký Bắc, sau đó mang theo một nhà già trẻ đến kinh thành dưỡng lão.

Thánh chỉ này vừa ra, thiên hạ đều kinh hãi.

“Triều đình muốn chỉnh đốn Ký Bắc vương rồi!"

“Quả thật cũng đến lúc đó rồi! Giang Nam vương và Võ Tây vương đều bị đã bị chỉnh đốn, cũng chỉ còn lại Ký Bắc Vương! Triều đình liên tục đại thắng, sĩ khí tăng vọt, binh hùng tướng mạnh, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào?"


"Ký Bắc vương nguy rồi! Nếu như lĩnh chỉ sẽ mất đi tất cả, chỉ có thể làm vương gia nhàn tản! Nếu không, chính là kháng chỉ không tuân, sẽ bị triều đình phái binh lính tới thu phục! Ký Bắc vương đánh thắng được triều đình sao?"

"Đại Hạ thua, Giang Nam vương thua, liên quân Võ Tây và Đại Nguyệt cũng thua, Ký Bắc vương còn có năng lực gì? Binh lực không được, tài lực cũng không được, chẳng lẽ chỉ dựa vào nhân sĩ giang hồ của hắn ta?"

"Ta thấy không thể nào, Ký Bắc vương sắp xong đời rồi!"

Ký Bắc, vương phủ.

Ký Bắc vương nhận thánh chỉ của triều đình mà vẻ mặt xanh mét, cắn răng nói: "Triều đình đang bức bách bản vương!"

Quân sư Gia Cát tiên sinh cười khổ: "Hiện giờ triều đình liên tiếp đại thắng, thu hồi vùng Giang Nam và Võ Tây, sĩ khí đang thịnh, binh hùng tướng mạnh, cho nên đưa ra quyết định như vậy là đương nhiên!"

“Nhưng may mà chúng ta cũng không phải không có lực phản kháng!"

Gia Cát tiên sinh kích động nói: "Hiện giờ, chúng ta có ba mươi vạn đại quân, hơn vạn võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, còn có ba vị Tông Sư ra sức tương trợ, hoàn toàn có thể đấu với triều đình! Vương gia, lúc này không khởi binh còn đợi khi nào?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui