Tử Nguyệt công chúa thấy khó hiểu vô cùng: “Quân sư, bản cung đã nói vậy rồi, sao ngươi…”
“Công chúa điện hạ, ngươi nghe ta nói!”
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Mặc dù vương triều Đại Nguyệt bị đả thương trầm trọng, nhưng giun đất đứt thân vẫn ngọ nguậy được! Muốn đối phó với bọn họ bắt buộc phải kết hợp trong ngoài mới có thể lật đổ quyền chính trị của bọn họ!”
“Ở bên trong sẽ do công chúa dẫn binh mã làm mưa làm gió, dần dần đạt được chính quyền! Ở bên ngoài, có thể thông qua việc các nước xung quanh gây áp lực để khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán vì được cái nọ mất cái kia!”
“Thế nên ta chỉ có thể ở hoàng triều Đại Võ thì mới giúp được công chúa! Ta có thể gây áp lực cho bọn họ thông qua vương triều Đại Võ! Ngoài ra còn có thể khiêu khích các nước, để bọn họ gây phiền phức cho Đại Nguyệt!”
Lâm Bắc Phàm đắc ý nói: “Cứ vậy thì chẳng phải sẽ tạo điều kiện thuận lợi để các ngươi hành động sao?”
Tử Nguyệt công chúa thốt lên với vẻ kinh ngạc: “Vẫn là quân sư suy nghĩ chu toàn! Ngươi ở hoàng triều Đại Võ thì càng phát huy được năng lực hơn, càng có thể gây áp lực cũng như phiền phức cho Đại Nguyệt hơn!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, đúng là như thế!”
Trong lòng hắn thầm nghĩ, ta là một người quang minh lỗi lạc, sao có thể tham tiền vì lợi ích chứ!
“Chỉ là quân sư à, khiến ngươi phải tủi thân rồi!”
Tử Nguyệt công chúa đau lòng nói: “Một mình ngươi ở Đại Võ nguy hiểm trùng trùng, nhỡ đâu bị bại lộ thì biết phải làm sao?”
“Không hề tủi thân! Mặc dù nguy hiểm thật nhưng vì công chúa điện hạ, vì đại nghiệp của chúng ta, ta nguyện hi sinh thân mình!”
Lâm Bắc Phàm dõng dạc nói.
“Quân sư!”
Tử Nguyệt công chúa cảm động vô cùng, mắt nàng ửng đỏ.
“Công chúa điện hạ, lau nước mắt đi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện nam nữ đâu!”
Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ: “Chỉ cần hoàn thành đại nghiệp về sau chúng ta sẽ có thể ở bên nhau mọi lúc rồi, chẳng phải sao?”
“Quân sư nói phải! Nhưng mà vẫn thiệt thòi cho ngươi quá, bản cung không nỡ!”
Tử Nguyệt công chúa lắc đầu.
“Không nỡ cũng phải nỡ, đây là cái giá bắt buộc phải trả!”
Lâm Bắc Phàm dịu giọng: “Thực ra ta cũng thấy không nỡ với công chúa! Chỉ cần công chúa còn nhớ đến ta là được, thường xuyên mang tiền đến cho ta là ta hài lòng lắm rồi!”
“Cho ngươi cho ngươi… cho ngươi hết!”
Tử Nguyệt công chúa lập tức lôi hết tiền trong người ra nhét vào tay Lâm Bắc Phàm.
Nhìn tiền đầy ắp trên tay, Lâm Bắc Phàm bỗng thấy mình thật xấu xa, hắn cứ như một tên nam nhân lừa tình lừa sắc vậy!
Thôi xin! Xấu xa không phải hình tượng của hắn, tham lam mới là hình tượng của hắn! Kiểu này thì hình tượng của hắn đổ bể mất!
Lâm Bắc Phàm nhận tiền với vẻ mặt bất lực, chỉ như vậy mới có thể an ủi nỗi khổ sụp đổ hình tượng của hắn.
Đúng lúc ấy, Tử Nguyệt công chúa tiến lên một bước: “Quân sư…”
Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Công chúa điện hạ đừng xúc động, ta là một mĩ nam tử thủ thân như ngọc đấy!”
“Bản cung biết, nhưng bản cung thích điều ấy của ngươi!”
Tử Nguyệt công chúa lại càng tiến gần hơn.
Lâm Bắc Phàm rối rắm: “Chúng ta đổi nơi khác được không? Ở chỗ hoang vu hẻo lánh thế nào chẳng thú vị gì cả!”
“Quân sư, ngươi đừng từ chối nữa. Trước khi chia tay, bản cung muốn ôm ngươi!”
Nói đoạn, Tử Nguyệt công chúa bèn bổ nhào đến.
“A!”
Thời gian một nén hương trôi qua, hai người mới chia tay.
Tử Nguyệt công chúa bận đi phục hồi đại nghiệp của mình, còn Lâm Bắc Phàm thì chuẩn bị hành lý, ngày mai hồi kinh.
Lúc này, Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái đi tới.
Lâm Bắc Phàm không khỏi nghiêm túc hơn: “Có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Chỗ Ký Bắc vương…”
“Đúng là chỗ Ký Bắc vương đã xảy ra chuyện! Có điều hiện giờ còn có một chuyện quan trọng hơn cần xử lí!”
Mặt Lâm Bắc Phàm đanh lại: “Chuyện gì?”
Mạc Như Sương đưa một một chiếc khăn tay màu trắng lên: “Công tử, ngươi lau dấu hôn trên cổ đi đã rồi chúng ta bàn chính sự!”
Lâm Bắc Phàm: “Khụ khụ…”
Hắn vừa lau vừa giải thích: “Như Sương, ngươi biết đấy, ta là một mỹ nam tử thủ thân như ngọc…”
Mặt Mạc Như Sương chẳng có biểu cảm gì cả: “Ta biết, nhưng mong ngươi đừng có quyến rũ bừa bãi! Tự ngươi hãy biết kiềm chế, đừng để nữ nhân khác điên cuồng!”
Lâm Bắc Phàm đồng cảm vô cùng: “Như Sương, ngươi nói đúng! Quả nhiên nữ nhân vẫn hiểu nữ nhân nhất!”
Khóe miệng Mạc Như Sương giật giật, nàng không muốn tiếp lời.
Quách Thiếu Soái thấy hơi ngưỡng mộ: “Công tử, sao ngươi làm được thế? Ngươi dạy ta có được không? Nếu có một nữ nhân đối xử với ta như vậy thì ta tình nguyện chết vì nàng!”
Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, hắn đánh giá Quách Thiếu Soái: “Thiếu Soái à, một con nghé con mới sinh như ngươi không nên lại gần hổ mẹ đâu!”
“Phải biết rằng có một vài nữ tử trông thì mềm mỏng dịu dàng yếu đuối, song thực sự không dễ chọc vào! Càng chủ động thì lại càng nguy hiểm! Nữ nhân càng đẹp thì càng biết lừa người! Thiếu Soái, ngươi còn nhỏ tuổi, kinh nghiêm giang hồ không đủ nên…”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai Quách Thiếu Soái, kéo dài giọng: “Nếu ngươi có gặp phải nữ nhân thì bớt chọc vào người ta đi!”
Quách Thiếu Soái đáp: “Đa tạ công tử đã chỉ bảo!”
“Để đấy ta ứng phó cho!”
Quách Thiếu Soái: “Hửm?”
Sao hắn ta cứ cảm giác…
Có gì đó không đúng nhỉ?
Lâm Bắc Phàm lau sạch dấu hôn trên cổ rồi nghiêm túc nói: “Được rồi chúng ta bàn chính sự đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...