“Công chúa điện hạ, binh mã của ngươi đã được tôi luyện, bước tiếp theo chính là cướp đoạt Đại Nguyệt, phục hồi vương triều Tà Nguyệt! Ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi.
“Không biết, mời quân sư chỉ bảo!” Tử Nguyệt công chúa thỉnh giáo.
“Đại Nguyệt không còn chiến thần Công Tôn Vô Địch và đã mất năm mươi vạn binh mã, quốc phòng suy yếu, quân lực giảm đáng kể!”
“Cộng thêm vừa bị ta yêu cầu bồi thường, tiền bạc cũng mất rất nhiều, vật tư thiếu thốn, kinh tế eo hẹp, cuộc sống của dân chúng khó khăn bộn bề!”
“Quốc phòng không ổn, kinh tế đi xuống, đời sống nhân dân khó khăn, như vậy quốc gia chắc chắn sẽ đại loạn!”
“Thế nên hiện giờ chính là thời cơ để phục hồi vương triều!”
Lâm Bắc Phàm nói một cách bình thản: “Chúng ta có thể phái người thâm nhập vào Đại Nguyệt để làm loạn, khiến bọn họ không được bình yên, khiến người dân Đại Nguyệt bất mãn, sau đó chúng ta sẽ thu hút bọn họ bằng chiến lược tiên tiến của mình, để bọn họ trở thành người của chúng ta. Cộng thêm Võ Tây làm căn cứ địa nữa, tiến có công lùi có thủ, như vậy là có thể phát triển nhanh chóng…”
Tử Nguyệt công chúa nghe vậy hai mắt bèn sáng lên.
Những lý luận về chiến tranh của Lâm Bắc Phàm đã được chứng minh là có hiệu quả từ lâu! Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ từ không có gì đã phát triển lên thành quy mô lớn, đây hoàn toàn nhờ vào sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm!
Mà nay khi áp dụng cách này vào Đại Nguyệt thì chắc chắn sẽ càng thuận lợi hơn. Huống chi hiện giờ bọn họ không phải không có gì cả.
Bọn họ có lòng tin, có sự kiên định, có quân đội thiện chiến và cả lương thực dồi dào, như vậy việc đối phó với Đại Nguyệt chẳng phải rất dễ dàng sao?
Tử Nguyệt công chúa tin rằng vài năm thôi vương triều Tà Nguyệt sẽ được phục hồi!
Đương nhiên, nếu có một người giúp đỡ thì chắc chắn tốc độ sẽ càng nhanh hơn!
Tử Nguyệt công chúa bèn nhìn gương mặt trẻ trung của Lâm Bắc Phàm, nàng nói: “Quân sư, ngươi theo bản cung tới Đại Nguyệt đi! Chỉ cần phục hồi được vương triều, ngươi chính là phu quân của bản cung, là thân vương của Tà Nguyệt! Ngươi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không ai có thể ngăn cản được ngươi, như vậy chẳng phải tốt hơn nhiều so với việc làm thần tử ở Đại Võ hay sao?”
Lâm Bắc Phàm giật mình.
Ánh mắt của Tử Nguyệt công chúa như muốn nuốt chửng hắn vậy.
Như kiểu chỉ cần hắn không nghe theo thôi là nàng sẽ động tay động chân, trói hắn lại mang về Đại Nguyệt.
Lâm Bắc Phàm vội xua tay: “Công chúa điện hạ, ngươi đừng có bồng bột, hiện giờ chưa phải lúc ta rời Đại Võ đâu!”
“Chuyện này… còn phải xem lúc nào thích hợp hay sao?”
Tử Nguyệt công chúa không hiểu: “Quân sư, nói thật lòng, ở Đại Võ cùng lắm ngươi chỉ làm được đến chức thừa tướng! Thừa tướng nghe thì có vẻ quyền cao chức trọng đấy, song vẫn phải nghe lời nữ đế! Đối phương muốn cách chức ngươi, muốn giết ngươi thì chỉ cần một câu nói thôi!”
“Từ xưa đến nay hoàng đế và thừa tướng là sự mâu thuẫn không thể xóa nhòa! Bởi lẽ quyền hạn của ngươi trùng với quyền hạn của hoàng đế, ngươi trèo càng cao, năng lực của ngươi càng xuất chúng thì càng bị hoàng đế dè chừng! Ngươi càng bị dè chừng thì càng nguy hiểm!”
“Quân sư, ngươi thông minh như vậy nên bản cung cũng không nói nhiều, ngươi ắt hẳn cũng hiểu đạo lý này! Thế nhưng khi ngươi theo bản cung về Đại Nguyệt, ngươi sẽ không gặp phải những chuyện kia nữa!”
Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Chỉ cần ngươi theo bản cung về Đại Nguyệt, phục hồi vương triều, ngươi không những được làm thừa tướng mà còn trở thành phu quân của bản cung, đồng thời cũng là thân vương của Tà Nguyệt! Điều này tốt hơn nhiều so với chỉ làm thừa tướng đúng chứ?”
“Hơn nữa ngươi cũng không cần phải lo bị bản cung dè chừng!”
Tử Nguyệt công chúa vươn tay, khẽ chạm lên gò má Lâm Bắc Phàm, dịu dàng nói: “Bản cung yêu ngươi còn không kịp, sao có thể bắt nạt ngươi chứ?”
Lâm Bắc Phàm run rẩy: “Công chúa điện hạ xin hãy tự trọng, ta không phải một nam nhân tùy tiện đâu!”
“Bản cung cũng không phải, chỉ có lúc ở cạnh quân sư thì ta mới để lộ bản tính thật thôi!”
Tử Nguyệt công chúa nói: “Ta đã đeo tất cả những lớp mặt nạ để đối mặt với thế giới này, chỉ để lại sự thuần khiết cùng trẻ con trong tâm cho ngươi thôi!”
Lâm Bắc Phàm cảm động: “Nữ nhân này…”
“Hơn nữa, nếu về sau chúng ta có con, con chúng ta chắc chắn sẽ kế thừa vương vị của bản cung! Ngươi là nam nhân của hoàng đế Tà Nguyệt, lại là cha của hoàng đế tương lai, ngươi còn sợ không đủ quyền lực ư? Ngươi còn sợ có người xử lý ngươi ư?”
“Thế nên quân sư à, từ đầu đến cuối chúng ta luôn chung thuyền!”
Tử Nguyệt công chúa tiếp tục vuốt ve gương mặt của Lâm Bắc Phàm, nàng khuyên: “Ngươi đi theo bản cung đi, nơi đó mới là nhà của ngươi!”
Lâm Bắc Phàm nghe mà động lòng!
Chỉ cần tới Đại Nguyệt phục hồi vương triều là hắn có thể trở thành phu quân của hoàng đế Tà Nguyệt, trở thành cha của hoàng đế tương lai!
Quyền lực có thể nói là cao vút, không ai có thể lay động!
Hơn nữa vị hoàng đế này vừa đẹp vừa có tiền, lại cực kì sủng ái hắn… đúng là thỏa mãn ý nghĩ của nam nhân mà!
Thôi xong rồi thôi xong rồi!
Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn sắp bị sập bẫy!
Bỗng nhiên hắn nói: “Công chúa điện hạ, ta không muốn nỗ lực nữa!”
Thế nhưng cuối cùng, Lâm Bắc Phàm đã dùng ý chí như thánh nhân của hắn để khắc chế.
“Công chúa điện hạ, hiện giờ chưa phải lúc để ta rời đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...