Võ Tây vương đã bị bắt, binh mã Đại Nguyệt và Võ Tây cũng bị tiêu diệt, thế nên đường đi vô cùng thuận lợi. Kẻ nào nên giết thì giết, nên bắt thì bắt, khoảng bảy, tám ngày sau là bọn họ đã tới cứ điểm Thanh Long, diệt sạch những kẻ không nghe lời ở đây.
Cứ điểm Thanh Long lại rơi vào tay triều đình.
Vương triều Đại Nguyệt ở bên kia cứ điểm Thanh Long sợ hãi, bọn họ chỉ lo Đại Võ sẽ chiếm đánh.
Phải biết rằng chiến thần Công Tôn Vô Địch của bọn họ đã bị giết chết, năm mươi vạn quân của bọn họ bỏ xác nơi đất khách, bọn họ không thể tổ chức phản kháng trong một khoảng thời gian ngắn được.
Thế nên vương triều Đại Nguyệt bèn phái người đi cầu hòa.
Gặp được sứ thần của đối phương, Lâm Bắc Phàm tức giận: “Ban đầu là các ngươi phái quân xâm chiếm Đại Võ ta trước! Giờ thua lại muốn cầu hòa, bảo chúng ta tha cho các ngươi, làm gì dễ như vậy được?”
Sứ thần Đại Nguyệt cười khổ, hắn ta cúi đầu nói: “Lâm đại nhân nói đúng, ngươi tức giận cũng là đúng, chúng ta cũng biết sai rồi! Đây là thành ý của chúng ta, mong ngươi bỏ qua!”
Nói đoạn, một tờ danh sách bồi thường được đưa đến trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc có một cái rồi ném trả: “Đây là thành ý của các ngươi ư? Bản quan chẳng thấy chút thành ý nào thông qua cái danh sách bồi thường này cả, mang về nghĩ lại đi! Nếu trong ba ngày mà các ngươi không bày tỏ được thành ý thích đáng thì bản quan sẽ dẫn binh tiến vào vương triều Đại Nguyệt của các ngươi, giết thẳng đến kinh thành luôn, để bản quan tự mình đàm phán với hoàng đế của các ngươi!”
Sứ thần Đại Nguyệt sợ hãi: “Vâng vâng vâng, hạ quan biết rồi!”
Hắn ta lập tức trở về và thảo luận khoản bồi thường mới.
Lâm Bắc Phàm thì cho binh lính luyện tập ở cổng cứ điểm của đối phương, khí thế vô cùng. Hắn còn phái một vị Tiên Thiên xông vào địa bàn của đối phương dạo một vòng cho bọn họ sợ.
Ngày hôm sau, sứ thần Đại Nguyệt lại tới, lần này danh sách bồi thường mà hắn ta mang đến đã có thành ý rồi.
Không những bồi thường cho triều đình mà còn thêm cả khoản phí tổn thất tinh thần nữa. Lâm Bắc Phàm hài lòng, hắn gật đầu: “Vậy còn được!”
Sứ thần Đại Nguyệt mừng rỡ.
Lâm Bắc Phàm sáp tới, nhỏ giọng nói: “Khoản bồi thường cho triều đình thì đủ rồi, nhưng của bản quan thì vẫn còn thiếu một chút!”
Sứ thần Đại Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Bản quan cũng không cần nhiều đâu, ngươi tăng gấp hai lần khoản bồi thường trên này là được!”
“Thế lại còn không nhiều?” Sứ thần Đại Nguyệt tức đến mức muốn ngất xỉu.
Để tránh việc Đại Võ đánh chiếm, vương triều Đại Nguyệt lập tức điều động lượng lớn vàng bạc châu báu và vật tư, vận chuyển đến cứ điểm Thanh Long.
Do vậy triều đình lại giàu có thêm, Lâm Bắc Phàm cũng vậy.
Nhận bồi thường xong, bọn họ nghỉ ngơi một ngày rồi trở về.
Hôm ấy, Lâm Bắc Phàm đứng trên núi Thanh Long, nhìn về phía vương triều Đại Nguyệt. Ánh mặt trời dần khuất đằng tây, giang sơn của vương triều Đại Nguyệt như được phủ một lớp vàng óng ánh, trông đẹp vô cùng.
Bên cạnh hắn là Tử Nguyệt công chúa.
Tử Nguyệt công chúa nghiêng đầu hỏi: “Quân sư, ngươi bỏ qua cho Đại Nguyệt dễ dàng vậy ư?”
“Không bỏ qua cũng phải bỏ qua thôi!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Thứ nhất, chúng ta đã đánh tới dãy núi Thanh Long, có thể nói là đã thu phục được giang sơn, lí do vô cùng chính đáng! Thế nhưng nếu đánh Đại Nguyệt thì sẽ thành xâm lược rồi, danh không chính ngôn không thuận, phía Đại Nguyệt chắc chắn sẽ tổ chức người tiến hành phản kháng, bách tính Đại Nguyệt không muốn, mà binh mã chúng ta cũng sẽ tổn thất lớn!”
Tử Nguyệt công chúa gật đầu.
“Thứ hai, binh mã triều đình ta đã bôn ba đường dài, hiện giờ đã mệt mỏi lắm rồi, không thích hợp để đánh trận! Nếu như tấn công Đại Nguyệt thì sẽ rất bị động! Hơn nữa nếu kéo dài chiến tranh, công tác hậu cần cũng là một vấn đề lớn!”
Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu.
“Thứ ba, nhỡ đâu không cẩn thận đánh nhau rồi thì công tác quản lý cũng là một vấn đề! Phải biết rằng triều đình ta vừa mới thu hồi đất Võ Tây và Giang Nam, hai nơi này đã bị Giang Nam vương và Võ Tây vương hành đến mức lụi bại, dân chúng khổ sở, thiếu người trầm trọng…”
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Chuyện này còn chưa giải quyết ổn thỏa, lại thêm Đại Nguyệt nữa thì sao có thể quản lý được? Thế nên chúng ta cứ lấy được lợi ích là đủ rồi!”
Tử Nguyệt công chúa bội phục nói: “Quân sư nói chí phải!”
“Thứ tư…”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nhìn Tử Nguyệt công chúa: “Nếu có đánh tiếp thật thì Đại Nguyệt sẽ quy vào bản đồ Đại Võ, Tà Nguyệt chúng ta phải khôi phục kiểu gì? Công chúa có thấy đúng không?”
“Quân sư nói đúng lắm, không đánh vẫn tốt hơn!” Tử Nguyệt công chúa lập tức nói.
Lâm Bắc Phàm khẽ cười và gật đầu.
Thực ra vẫn còn một điều mà hắn chưa nói.
Giang Nam vương đã bị thu phục, Võ Tây vương cũng thế, thế nhưng Ký Bắc vương thì chưa.
Dạo này hắn ta vô cùng an phận, ai biết được hắn ta đang trù tính điều gì? Phải biết rằng hắn ta đang âm thầm huấn luyện võ giả đấy.
Mặc dù quân số không nhiều, song nếu thành công, hắn ta sẽ là mối uy hiếp lớn tương đương với đại quân trăm vạn người! Hơn nữa danh tiếng của hắn ta cũng không tồi, trong giang hồ được người ta ca tụng!
Hắn ta có binh mã, có danh tiếng, có thực lực, khó đối phó hơn Giang Nam vương và Võ Tây vương nhiều!
Ngoài chuyện đó ra, sau lưng hắn ta còn có môn chủ Thiên Môn. Thế nên Lâm Bắc Phàm bắt buộc phải trở về để chủ trì đại cục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...