Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Triều đình Đại Võ lại thắng rồi hả? Sao có thể?”

“Võ Tây và Đại Nguyệt liên thủ, cả trăm vạn binh mã mà lại thua nhanh vậy ư?”

“Ôi! Chỉ có thể nói trời trêu đùa người! Sở dĩ bọn họ thua là do rất nhiều nguyên nhân! Ví dụ như thời tiết nóng bức, nước sông cạn kiệt, còn bị nghĩa quân Võ Tây kéo chân nữa!”

“Khó khăn lắm bọn họ mới đánh được cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, kết quả toàn quân uống phải nước có vấn đề, binh bại như núi đổ! Thời cũng thế mà mệnh cũng vậy, chỉ có thể nói là quá đáng tiếc!”

“Đáng tiếc thật! Có điều Võ Tây vương thua cũng chẳng oan! Hắn ta quên gốc quên gác, là một kẻ bạc tình bạc nghĩa như thế, nếu để hắn ta lên nắm quyền chí tôn thì đúng là đại nạn của dân chúng!”

“Thế mới nói ông trời cũng không chịu được nên mới cho hắn ta thua đó!”

“Năm nay Đại Võ đã thắng mấy trận chiến lớn rồi, đúng là lợi hại! Hoàng triều Đại Võ đã không còn là một hoàng triều như thuở ban đầu nữa, không thể ức hiếp bừa bãi được!”

“Điều mà ta quan tâm hơn cả là đại quân năm mươi vạn người với chiến thần Công Tôn Vô Địch đã ốc chẳng mang nổi mình ốc còn đòi chọc vào Đại Võ, lần này thì vương triều Đại Nguyệt gặp nguy rồi!”


“Đấy người ta gọi là đáng đời đó!”

Có người vui vẻ có người u sầu.

Đương nhiên, triều đình vui mừng vô cùng, sĩ khí dâng cao!

Vương triều Đại Nguyệt thì hoảng sợ bất an, chỉ lo Đại Võ đem quân sang đánh!

Hiện giờ bọn họ mất đi chiến thần Công Tôn Vô Địch, lại còn mất năm mươi vạn binh mã nên sức mạnh quốc phòng giảm đáng kể, thực sự không có cách để ứng phó với binh mã hừng hực khí thế của Đại Võ!

Cả Ký Bắc vương nữa, lúc này hắn ta đang cực kì không vui.

Hắn ta ngồi trên ghế thái sư, buồn bực nói: “Võ Tây vương đúng là đồ phế vật! Võ Tây, Đại Nguyệt liên thủ, đại quân cả trăm vạn người, ban đầu còn tưởng bọn họ có thể tiến vào Trung Nguyên, ai dè nhanh như vậy đã bị đánh bại, hừ!”

“Còn có Lâm quân là sao thế? Bản vương đã dặn dò hắn, bảo hắn kéo dài trận chiến để cả hai bên cùng tổn thất nhiều thêm cơ mà, sao nhanh như vậy đã kết thúc hả?”

Lúc này, Ký Bắc vương thực sự rầu thối cả ruột!

Ban đầu hắn ta còn đợi hai bên đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, dân chúng kêu than, tới khi ấy sẽ là lúc hắn ta đăng cơ, dựng cờ khởi nghĩa, kết thúc trận chiến, sau đó ngồi lên vị trí hoàng đế, khoác hoàng bào, nắm cả thiên hạ!

Ai ngờ hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì trận chiến đã kết thúc, khiến giấc mộng của hắn ta tan thành mây khói. Bỏ qua cơ hội ngàn vàng này, về sau việc khởi binh không còn dễ dàng như vậy nữa.

“Khởi bẩm vương gia!”

Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Trận chiến này kết thúc nhanh chóng cũng là điều mà thuộc hạ không ngờ tới! Có điều chuyện này không phải do Lâm quân! Võ Tây vương thua hoàn toàn là do gieo gió gặt bão!”


“Quân sư, ngươi nói vậy là sao?” Ký Bắc vương hỏi.

“Khởi bẩm vương gia, thuộc hạ nhận được tin từ Như Sương cô nương rằng binh mã Võ Tây, Đại Nguyệt tụ tập ở cứ điểm Phượng Hoàng, nơi đó thời tiết hanh khô vô cùng! Dưới tình hình này, hoàn toàn không thể đánh trận được! Chỉ e là Võ Tây vương làm nhiều điều sai trái, còn quên mất gốc gác của mình nên mới bị ông trời trừng phạt! Ông trời không đứng về phía Võ Tây nên Võ Tây vương mới bại trận!”

Ký Bắc vương gật đầu: “Quân sư nói phải, tiếp tục nói!”

“Trừ nguyên nhân về thời tiết ra thì còn có nguyên nhân về con người nữa! Vương gia cũng biết đấy, từ đầu năm đến nay có một đám nghĩa quân xuất quỷ nhập thần luôn đối đầu với Võ Tây vương!”

“Trong trận chiến này, bọn họ không hề ngồi không mà thường xuyên đánh úp, cắt đứt nguồn nước, phóng hỏa đốt rừng... Thế nên Võ Tây và Đại Nguyệt mới không ngừng bị tổn thất binh tướng, sức mạnh giảm đáng kể!”

Ký Bắc vương lại gật đầu: “Không sai, quân sư nói tiếp đi!”

“Chỉ mỗi đối phó với nghĩa quân này thôi đã đủ để Võ Tây và Đại Nguyệt cạn sức lực rồi! Lúc này bọn họ còn phải đối đầu với triều đình, mà triều đình cũng đâu có vừa, độ khó không cần nghĩ cũng biết! Cuối cùng mặc dù đại quân của họ đã đánh tan cứ điểm Phượng Hoàng, thắng lợi ở ngay trước mắt, song lại bởi nước có vấn đề nên toàn quân gục ngã!”

Gia Cát tiên sinh lắc đầu: “Đúng là kịch tính! Như Sương cô nương có nói, bên trong nước có thuốc xổ, thực ra là do Chu Tinh Vũ tướng quân thấy sắp không bảo vệ được cứ điểm nên đã lén lút bỏ thuốc xổ vào nước, kết quả lại đạt được thành công, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lâm quân cả!”

Ký Bắc vương kích động, hắn ta đập bàn đứng dậy: “Hóa ra là cái tên Chu Tinh Vũ kia! Không ngờ bề ngoài trông hắn ta thành thực vậy mà bên trong lại gian xảo đến thế, bản vương suýt nữa đã nhìn nhầm hắn ta rồi!”


“Thế nên mới nói từ đầu đến cuối chuyện này đều không liên quan đến Lâm quân! Lâm quân chẳng làm gì cả, kết quả Võ Tây vương vẫn thua! Chỉ có thể nói thiên ý không thể phạm vào, Võ Tây vương sai trái, cõng rắn cắn gà nhà, đến ông trời cũng không chịu được hắn ta nên mới cho hắn ta thua thảm bại!” Gia Cát tiên sinh chắp tay.

Ký Bắc vương gật đầu: “Xem ra bản vương đã trách nhầm Lâm quân thật rồi! Nhưng mà…”

Ký Bắc vương lại u sầu: “Hiện giờ triều đình đại thắng, sĩ khí dâng cao, chấn động bốn phương! Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội, sau này muốn khởi binh cũng khó!”

Đúng lúc ấy, có một tiếng cười quen thuộc truyền tới từ bên ngoài: “Vương gia, bản tọa về rồi đây!”

Ký Bắc vương hớn hở, hắn ta nhận ra giọng nói này, giọng nói này chính là của môn chủ Thiên Môn - Lãnh Nhược Thiện.

Hôm ấy sau khi hắn ta bị thương thần đánh đã tìm một nơi bí mật để trị thương, song vẫn âm thầm liên lạc với Ký Bắc vương.

Tới nay hắn ta đã quay về, xem ra vết thương đã khỏi, điều này đối với Ký Bắc vương mà nói đúng thực là tốt vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui