“Ngươi… câm miệng!” Hai mắt Võ Tây vương hừng hực lửa giận.
Chu tướng quân mắng trúng nỗi đau của hắn ta, chẳng khác gì rắc muối lên vết thương của hắn ta.
“Thế giới này luôn luôn là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, kẻ mạnh mới là cao nhất!”
Võ Tây vương giảo biện: “Chỉ cần bản vương giành được ngôi vị hoàng đế thì thiên hạ này đều phải ca tụng bản vương, lịch sử phải ghi danh của bản vương!”
“Chỉ dựa vào một tên lòng lang dạ sói như ngươi mà cũng muốn có được hoàng vị hả?”
Chu tướng quân tức giận, tiếp tục mắng: “Đừng nói lão phu không đồng ý, người khắp thiên hạ cũng sẽ không đồng ý!”
“Ngươi muốn cả thiên hạ phải ca tụng ngươi ư? Ngươi đừng nằm mơ nữa, không mắng chết ngươi đã là tốt lắm rồi!”
“Ngươi còn muốn lịch sử ghi danh mình sao? Thôi ngươi cứ mơ giấc mơ mùa xuân của ngươi đi, ngươi chỉ có để lại tiếng xấu muôn đời, vĩnh viễn là cái đích cho người ta phỉ nhổ mà thôi!”
“Chu Tinh Vũ! Ngươi im miệng cho bản vương!” Võ Tây vương tức gần chết.
Công Tôn tướng quân ở bên cạnh khuyên nhủ: “Võ Tây vương điện hạ, đừng có phí lời với hắn ta nữa! Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, chỉ cần chúng ta chiến thắng trong trận chiến này thì thiên hạ này chính là của chúng ta!”
“Người khác mắng chúng ta thì có sao? Chúng ta kề đao lên cổ bọn chúng, xem bọn chúng còn dám mắng nữa không? Lịch sử ghi lại tiếng xấu của chúng ta thì đã sao? Chúng ta lấy kiếm kề lên đầu sử quan, xem hắn ta có chịu sửa hay không?”
“Chỉ cần chúng ta nắm quyền, nắm binh trong tay thì còn sợ ai nữa?”
“Công Tôn tướng quân nói phải, bản vương hiểu rồi!”
Võ Tây vương gật đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn với ánh mắt ác độc: “Chu Tinh Vũ, bản vương đã cho ngươi cơ hội rồi mà ngươi không biết quý trọng, vậy thì đừng trách bản vương không khách khí!”
“Ngươi không khách khí kiểu gì nào?” Chu tướng quân nở nụ cười khinh miệt.
“Giết toàn quân của ngươi!” Võ Tây vương gào lên.
“Ha ha…”
Chu tướng quân bật cười: “Chỉ dựa vào ngươi hả? Ngươi muốn giết toàn quân của ta ư?”
Chu tướng quân phất tay, trên tường thành bỗng xuất hiện vô số người. Trên tay mọi người đều đang kéo cung tên và ngắm chuẩn xuống phía dưới.
Binh mã triều đình đã ra khỏi thành đã tập hợp trở lại. Chu tướng quân hào hứng nói: “Ở đây lão phu có bốn mươi vạn binh mã tinh nhuệ, ngươi có giết nổi không?”
Võ Tây vương cười khinh miệt: “Sao lại không giết được? Ngươi chỉ có bốn mươi vạn binh mã, song bản vương có tận bảy mươi vạn, đủ để giết ngươi hai lần ấy chứ!”
Chu tướng quân bật cười ha ha: “Nếu là trước kia thì lão phu vẫn phải dè chừng ngươi! Nhưng bây giờ lão phu đã không còn sợ ngươi nữa! Người đông thì có làm sao? Nếu tất cả đều nhũn như con chi chi thì còn tác dụng gì nữa?”
“Ngươi… ngươi có ý gì hả?” Võ Tây vương bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Đúng lúc ấy, bỗng có người trong binh mã Võ Tây kêu lên một tiếng, ôm bụng rồi khụy xuống đất, trông vẻ mặt đau khổ vô cùng.
Tiếp đó là người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Ai cũng ôm bụng, ngã xuống một cách đau đớn.
Người thứ mười, thứ hai mươi, thứ ba mươi…
Binh sĩ Võ Tây và Đại Nguyệt thi nhau ngã xuống, sắc mặt khó coi.
Dự cảm chẳng lành trong lòng Võ Tây vương càng lúc càng mãnh liệt, hắn ta vội vàng hỏi: “Các ngươi làm sao vậy? Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ai cũng nằm lăn ra đất vậy? Nói chuyện đi chứ, bản vương đang hỏi các ngươi đấy, các ngươi nói chuyện đi chứ!”
Công Tôn tướng quân kiểm tra tình hình của một người, mặt hắn ta đanh lại: “Có vẻ như bọn họ đã bị trúng độc!”
“Đang yên đang lành… sao lại trúng độc chứ?” Võ Tây vương thấy hơi hoang mang.
“Là nước! Bọn họ đều uống nước ở bên trong vại! Nước này có vấn đề!” Có người gào lên một cách sợ hãi.
Võ Tây vương chĩa đao về phía Chu tướng quân, hắn ta gào lên: “Ngươi dám hạ độc sao, đồ bỉ ổi!”
Chu tướng quân cười đầy đắc ý: “Nước ở đây đúng thật là có vấn đề! Có điều lão phu không hề hạ độc, đó chỉ là chút thuốc xổ mà thôi! Các ngươi uống phải thuốc xổ thì đương nhiên sẽ bị đau bụng rồi! Ha ha…”
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân im lặng. Mặc dù không phải độc mà chỉ là thuốc xổ thôi, song hiện giờ hai bên đang chiến đấu, chỉ một chút thuốc xổ này thôi đã đủ để thay đổi thế cục này rồi!
Đau bụng thì làm sao đánh trận được nữa, bị tiêu chảy thì còn chiến đấu sao được, ngươi nói xem có phải không? Đến đứng còn chẳng vững thì sao có thể đánh địch đây?
Hai mắt Công Tôn tướng quân bốc hỏa, hắn ta phẫn nộ nói: “Ngươi dám dùng thuốc xổ à, cái đồ bỉ ổi vô liêm sỉ nhà ngươi!”
Chu tướng quân dương dương tự đắc: “Người ta thường nói nhà quân sự luôn phải lừa địch mà! Lão phu thả thuốc xổ vào trong nước thì đã làm sao? Lão phu cũng đâu yêu cầu các ngươi uống nước, là các ngươi tự tranh nhau uống cơ mà, uống xong có vấn đề thì lại trách lão phu, đạo lý gì đấy?”
Binh mã triều đình cười ầm lên.
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tức điên lên! Rõ ràng là các ngươi bỏ thuốc xổ vào nước cơ mà!
Rõ ràng lỗi là ở các ngươi!
Rõ ràng các ngươi biết binh mã của chúng ta cần uống nước nên mới đổ đầy nước trong vại, lại còn bỏ thuốc xổ vào!
Hiện giờ ngươi lại phủi sạch trách nhiệm, đúng là quá vô liêm sỉ! Quá mặt dày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...