Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Hai bên bắt đầu chiến đấu, càng đánh càng ác liệt!

Trên tường thành ở cứ điểm Phượng Hoàng, Lâm Bắc Phàm và mọi người trông thấy cảnh tượng này bèn mỉm cười.

“Dạ Lai Hương giết hay lắm! Một mình đương đầu với mười mấy Tiên Thiên, đại náo trăm vạn quân, khiến người ta nhìn mà sục sôi, lão phu cũng muốn qua đó trêu đùa bọn họ! Ha ha…” Chu tướng quân bật cười.

“Đúng vậy, vãn bối cũng muốn qua đó quá, đại trượng phu phải thế chứ!” Quách Thiếu Soái kích động.

Những tướng lĩnh Tiên Thiên khác cũng gật đầu nói phải.

Đúng lúc ấy, Mạc Như Sương hô lên: “Mọi người nhìn phía bên kia kìa!”

Chỉ thấy ở đằng xa bỗng có năm vị Tiên Thiên che mặt tấn công đại quân của Võ Tây và Đại Nguyệt.

Bọn họ xông tới và mang theo một màn mưa máu.

Hai mắt của Võ Tây vương như muốn nứt ra, hắn ta gào lên: “Các ngươi là ai? Sao các ngươi dám làm loạn đại quân của bản vương, không muốn sống nữa hả?”

Công Tôn tướng quân cũng cực kì tức giận: “Khuyên các ngươi mau rút lui đi, bằng không lão phu không khách sáo nữa đâu!”

Kết quả, bọn họ chẳng ai nhụt chí, kẻ nào đáng bị giết thì đều giết.


“Võ Tây vương, vì dã tâm của mình mà ngươi mở cửa cho giặc, cõng rắn cắn gà nhà, ngươi đúng là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân bất hiếu! Kẻ xấu xa như ngươi thì xứng đáng bị người người phỉ nhổ! Hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo!”

“Công Tôn Vô Địch, ngươi không ở yên tại Đại Nguyệt của ngươi mà còn tới đây làm loạn? Hôm nay lão phu phải đánh bại cái thần thoại chiến thần của ngươi, cho ngươi biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Hóa ra là các vị nghĩa sĩ, thất kính thất kính!”

Dạ Lai Hương vừa đánh vừa mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau đại náo đại quân trăm vạn người này đi, để cho binh mã của hai tên gian thần tặc tử này có đi mà không có về!”

“Được được được!” Năm vị Tiên Thiên đồng loại đáp lời, bọn họ càng giết càng hăng.

“Đúng là đáng chết mà!”

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tái mét mặt, bọn họ không thể không phái thêm vài vị Tiên Thiên đứng ra ngăn cản.

Trên tường thành tại cứ điểm Phượng Hoàng.

Mạc Như Sương không hiểu, bèn lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc bọn chúng là ai? Sao lại không sợ Võ Tây vương và Công Tôn Vô Địch nhỉ, đã thế còn giết đại quân trăm vạn người?”

“Không cần biết bọn họ là ai, nếu đã giúp chúng ta thì đều là bạn của chúng ta!” Chu tướng quân bật cười.

“Đúng vậy, ta cũng muốn qua đó quá!” Quách Thiếu Soái kích động.

Lâm Bắc Phàm khẽ cười, hắn đã nhận ra đám người này từ lâu, đây chẳng phải người của Tà Nguyệt đó sao?

Thấy Dạ Lai Hương đang đại sát tứ phía khiến đại quân trăm vạn người điên đảo, hắn lại muốn “thu hoạch” thêm nữa rồi!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: “Chu tướng quân và các vị tướng quân khác, hiện giờ phe địch đang tiến thoái lưỡng nan, sao chúng ta không nhân cơ hội náo loạn một phen, làm giảm đi thực lực của bọn chúng nhỉ? Phải biết rằng đây là một cơ hội khó có được đấy!”

Chu tướng quân nghe vậy cũng động lòng: “Lâm đại nhân nói phải! Nhưng cứ điểm…”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Để bản quan canh giữ, bảo đảm không tổn thất gì, các ngươi cứ chơi đùa thỏa thích!”

Chu tướng quân nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý.


Như Lâm Bắc Phàm nói, đây là một cơ hội hiếm có.

Hiện giờ không đánh cho địch một vố đau thì về sau không còn cơ hội nữa.

Thế là hắn ta bèn dẫn tám vị Tiên Thiên hùng hổ xông lên.

“Võ Tây vương, Công Tôn Vô Địch, nộp mạng đi!”

“Hôm nay ta không chết thì người chết chính là ngươi!”



Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân hốt hoảng.

“Không hay rồi! Cao thủ của triều đình ra tay rồi!”

“Cái đám chó má này! Mau ngăn chúng lại, không được để chúng tiến vào đại quân!”

“Tốc độ nhanh lên!”

Không lâu sau, cao thủ Tiên Thiên hai bên đã giao đấu, đánh đến mức trời đất rung chuyển.

Còn Lâm Bắc Phàm lại dời sự chú ý đến cứ điểm.

Lúc này, binh mã Võ Tây và Đại Nguyệt vẫn đang liều mạng công thành. Bên dưới tường thành toàn là thi thể chất thành núi.


Người cụt tay cụt chân thì vô số, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả mặt đất.

Binh mã của triều đình bảo vệ thành, mặc dù chiếm ưu thế nhưng cũng hy sinh rất nhiều.

Tuy nhiên đối với những kẻ có dã tâm mà nói thì sự hy sinh của bọn họ đúng là chẳng đáng nhắc đến.

Lâm Bắc Phàm không khỏi thờ dài: “Trên đời này tính mạng con người như cỏ rác mà!”

Sắc trời dần tối, đến lúc hắn ra tay rồi!

Lâm Bắc Phàm phất tay, điều khiển độ ẩm trong không khí khiến ánh nắng khúc xạ, tập trung chiếu vào chiến trường.

Đồng thời, hắn khống chế tốc độ tản nhiệt của mặt đất, khiến nhiệt độ nhanh chóng tăng cao. Cứ thế, nhiệt độ ở chiến trường đã tăng thêm mấy độ.

Thời tiết như thế này đúng là quá nóng, chẳng cần làm gì mà cũng đổ mồ hôi ướt lưng. Kết quả khi được Lâm Bắc Phàm điều khiển, nhiệt độ lại càng cao hơn, khiến người ta nóng đến mức đầu váng mắt hoa.

Cộng thêm việc không có nước uống, chiến đấu trong cái nóng bức như thế này lại càng khó chịu hơn.

Chỉ một lát sau, các binh sĩ trên chiến trường đã bổ nhào xuống đất. Bọn họ không chết mà là say nắng nên ngất xỉu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui