Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Dạ Lai Hương vèo cái xuất hiện ngay trước mặt Lâm Bắc Phàm, hắn ta phẫn nộ: “Ai dám bắn tên về phía ngươi vậy? Không biết ngươi là cấp trên của ta hay gì? Sao không thèm nể mặt ta gì hết vậy, ta phải tẩn chết người đó!”

Lâm Bắc Phàm chỉ về phía Công Tôn Vô Địch ở đằng xa, hắn nói: “Là cái tên già kia kìa, đi đi! Không tẩn chết được hắn ta thì đánh chết một vài Tiên Thiên cũng được!”

Dạ Lai Hương phóng mắt nhìn về phía xa, phát hiện không có Tông Sư nào, hòn đá trong lòng hắn ta bèn rớt xuống.

Hắn ta mở quạt cái phạch, nói một cách vô cùng tự tin: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang đầu vài tên Tiên Thiên về bồi tội với ngươi! Ta đi đây!”

Hắn ta nhảy xuống khỏi tường thành, thân mình như con chim hồng nhạn xông về phía Võ Tây và Đại Nguyệt.

Binh mã Võ Tây, Đại Nguyệt gặp phải kẻ địch lớn.

“Địch tập kích!”

“Có Tiên Thiên đang lại gần!”

“Mọi người phòng bị!”

“Vút vút vút…”

Mũi tên bắn ra như mưa song vẫn không thể ngăn được bước chân của Dạ Lai Hương.


Dạ Lai Hương cười không hề có thiện ý: “Với cái đống mũi tên này mà đòi ngăn được bản công tử hả? Cũng không biết tự lượng sức mình!”

Hai chân hắn ta đạp giữa không trung, song tốc độ lại nhanh hơn gấp ba lần.

Công Tôn tướng quân gào lên: “Các Tiên Thiên lên, giữ hắn ta lại cho lão phu!”

“Vâng thưa tướng quân!”

Lập tức có ba vị Tiên Thiên xông ra từ đại quân.

“Vậy mới thú vị chứ, cơ mà các ngươi không ngăn được bản công tử đâu! Khắp thiên hạ dù có là Tông Sư cũng không ngăn được! Hôm nay bản công tử phải phá phách đại quân trăm vạn người của các ngươi, ha ha…”

Dạ Lai Hương bật cười, tốc độ của hắn ta càng nhanh hơn.

Sau đó hắn ta vượt qua sự ngăn cản của ba vị Tiên Thiên, xông vào đại quân và chơi đùa tùy ý.

Hắn ta bỗng đánh một chưởng khiến cả trăm binh sĩ mất mạng!

Lại đánh một chưởng nữa, trăm binh sĩ nữa hy sinh!

Binh lính tập trung đông đúc nên cứ đánh là trúng, chắc chắn sẽ không trượt!

Đại quân loạn cào cào, số người thương vong cực lớn!

Võ Tây vương nhìn mà đôi mắt muốn nứt vỡ, hắn ta gào lên: “Các Tiên Thiên lên giết hắn ta cho bản vương! Mấy chục Thiên Thiên lên hết.”

Dạ Lai Hương vẫn vượt qua một cách điêu luyện, trên tay hắn ta là một thanh đao nhỏ trông rất bình thường, song dù là Tiên Thiên sở hữu vũ khí nào cũng đều bại dưới thanh đao ấy.

Chỉ cần lại gần nó là sẽ không kịp phòng bị, không ai là ngoại lệ cả!

Chỉ một lát sau đã có hai vị Tiên Thiên hy sinh. Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân đều đỏ mắt!

Bọn họ kêu gào lên rồi cầm vũ khí xông lên phía trước.

Hai người đều có thực lực Tứ phẩm, không coi là quá kém. Khi liên thủ, bọn họ có thể tạm thời ngăn được Dạ Lai Hương, đấu với hắn ta mấy chục hiệp.


“Ngươi là kẻ nào?” Công Tôn tướng quân vừa đánh vừa hét.

“Bản công tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Ngự Miêu Dạ Lai Hương! Ha ha!” Dạ Lai Hương đắc ý nói.

“Tại sao ngươi lại đánh úp đại quân của chúng ta?” Công Tôn tướng quân lại hỏi.

“Các ngươi bắt nạt cấp trên của ta, ta rất không vui nên tới xả giận lên người các ngươi đó!” Dạ Lai Hương đáp.

“Cấp trên của ngươi là…”

“Phủ doãn kinh thành, Trung Dũng Hầu Lâm Bắc Phàm!”

Công Tôn tướng quân tức đến mức thổ huyết!

Vì bắn một mũi tên thôi kết quả rước thêm cái tên sát tinh này tới, giết chết cả nghìn binh mã và hai vị Tiên Thiên của mình!

Võ Tây vương cũng tức trào máu họng!

Nếu trước đó hắn ta ngăn cản kịp thời thì đã không xảy ra chuyện này rồi! Thực sự quá oan uổng mà!

Dạ Lai Hương cầm đao tiếp tục đại chiến giữa đại quân trăm vạn người! Hắn ta đến như gió, xuất quỷ nhập thần!

Mười mấy vị Tiên Thiên mà không làm gì được hắn ta!

Thời gian dần dần trôi qua, Võ Tây và Đại Nguyệt thương vong càng nhiều hơn, đại quân trăm vạn người loạn cào cào!


Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân tức đến phát điên!

“Cái tên đáng chết kia! Ngươi ra tay với lính nhỏ thì hay lắm hả? Có bản lĩnh thì đấu với bản vương đây này!”

“Ngươi còn không dừng tay thì lão phu sẽ không khách sáo nữa đâu!”



Dạ Lai Hương bật cười ha ha: “Thoải mái ghê! Hôm nay giết quá là thoải mái! Lâm đại nhân có một câu thơ là giết một người thành tội, giết vạn người thành anh hùng! Giết được chín trăm vạn mới là anh hùng của anh hùng! Để bọn ta giết hết sạch các ngươi, xưng hùng xưng tôn!”

Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân lại tức đến mức thổ huyết!

Để ngươi giết hết người sao mà được?

“Cái tên Dạ Lai Hương kia, ngươi đừng có mà đắc ý! Hôm nay lão phu có phải bỏ mạng cũng phải giữ ngươi ở đây!” Công Tôn tướng quân kêu gào, hắn ta phóng chân khí ra.

“Nộp mạng đi!” Khí thế của Võ Tây vương hừng hừng bốc lên cả chục trượng.

Dạ Lai Hương thấy hai người kia kích động lại càng kiêu căng hơn: “Tới đi! Các ngươi cứ tới đi! Để xem cuối cùng thực lực của các ngươi mạnh hay là đao của bản công tử sắc bén đây?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui