Khoảng một canh giờ sau, cuối cùng binh mã Võ Tây cũng đến.
Quân Lâm Nguyệt không hề do dự mà ra tay, bọn họ bắn tên, ném đá, binh mã Võ Tây tổn thất nặng nề.
Tiên Thiên của Võ Tây phẫn nộ: “Xem ra lại là cái đám chuột nhắt các ngươi gây chuyện, lão phu nhất định phải giết sạch các ngươi!”
“Vậy thì tới đi!”
Phía Tà Nguyệt bỗng có bốn vị Tiên Thiên xông ra.
Trong quân doanh, Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân đợi đã lâu mà vẫn chẳng có tin tức gì cả.
Song lúc bấy giờ, thời tiết lại càng ngày càng nóng, nước càng lúc càng ít đi.
“Hứa tướng quân làm sao thế không biết, lâu như vậy mà vẫn chưa về là sao?” Võ Tây vương bất mãn nói.
Quân sư Phượng Sồ tiên sinh chắp tay nói: “Vương gia, chắc là gặp phải vấn đề gì rồi, hay là cử thêm người đi điều tra đi!”
“Quân sư nói cũng có lý!”
Võ Tây vương lại cử một đoàn binh mã nữa đi thám thính.
Đồng thời hắn ta cũng dặn dò dù gặp phải chuyện gì, cứ nửa canh giờ cũng phải trở về báo cáo một lần.
Lúc mới đầu tình hình còn ổn, song về sau bọn họ lại dần mất liên lạc. Tất cả mọi người đều có dự cảm chẳng lành.
Sắc mặt Võ Tây vương sầm xuống: “Chỉ e lành ít dữ nhiều thôi!”
Công Tôn tướng quân nói: “Liệu có phải cái đám chuột nhắt kia làm không? Mấy hôm nay thấy bọn chúng an phận đi rất nhiều, e là đang trù tính gì đó rồi! Có lẽ bọn họ đã giết người, cũng cắt đứt nguồn nước luôn!”
“Rất có khả năng là vậy!”
Võ Tây vương đập bàn: “Sự việc không thể chậm trễ, lập tức phái đại quân tiến vào núi Phượng Hoàng! Dù là quân Tà Nguyệt hay là vấn đề nguồn nước thì cũng phải giải quyết cho bằng hết!”
“Vâng thưa vương gia!”
Thế là đoàn quân mười vạn người hùng hổ tiến vào núi Phượng Hoàng.
Bên trong núi Phượng Hoàng, quân Tà Nguyệt lại được phen kích động.
“Công chúa điện hạ, Võ Tây và Đại Nguyệt đã phái quân vào núi rồi, quy mô lên đến mười vạn người, cơ hội của chúng ta tới rồi!”
Tử Nguyệt công chúa cực kỳ kích động: “Đúng vậy, cơ hội của chúng ta tới rồi! Lần này nhất định phải đánh bọn chúng, cho bọn chúng biết chúng ta lợi hại cỡ nào! Mọi người cứ hành động theo kế hoạch!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Lúc này, mười vạn đại quân đã tiến vào bên trong núi Phượng Hoàng.
Bọn họ cẩn thận vô cùng, mắt nhìn đường, tai nghe tám hướng, phòng ngừa bị đánh úp, thế nhưng cả quãng đường vẫn không được thuận lợi.
Bất tri bất giác bọn họ thuận theo con sông khô cằn, đi tới sâu bên trong dãy núi.
Mà lúc này, mọi người bên Tà Nguyệt đang bao vây ở bên ngoài, họ tưới dầu rồi châm lửa.
Trời nóng và hanh khô vốn đã rất bén lửa, lại cộng thêm dầu nên lửa cháy cực kì mạnh.
Chỉ một lát sau, ngọn lửa đã bùng lên và bao vây cả một ngọn núi, rồi dần dần lan rộng.
Đại quân tiến vào núi rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng, ai cũng hoảng loạn.
“Cháy rồi, ở đây cháy rồi!”
“Cháy rừng rồi, không chạy là mất mạng đấy!”
“Cứu mạng với!”
Mọi người chạy loạn khắp nơi, chẳng ai còn quan tâm đến việc tìm nước nữa.
Dưới chân núi, Tử Nguyệt công chúa và mọi người nhìn đám cháy lan rộng, nở nụ cười đắc ý khi báo được thù: “Đốt cháy đi, thiêu cháy tất cả bọn chúng! Không chừa bất cứ một ai!”
Không lâu sau, ánh lửa ngùn ngụt chiếu sáng cả bầu trời!
“Bên kia có ánh lửa như cũng đang cháy rồi!”
“Rừng cháy lớn, lửa mạnh quá!”
“Núi Phượng Hoàng bị cháy rồi!”
…
Trên tòa thành tại cứ điểm Phượng Hoàng, mọi người đồng loạt la hét.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng đang đứng trên thành, hắn trông thấy ánh lửa bập bùng ở phía xa.
Chu tướng quân đứng ở bên cạnh chau mày: “Đang yên đang lành… sao nơi đó lại cháy nhỉ? Hơn nữa trông thế lửa có vẻ rất lớn, cháy cũng thật nhanh, sắp thiêu rụi cả ngọn núi rồi!”
“Thời tiết nắng nóng, hanh khô nên dễ cháy là chuyện thường!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Có điều ta thấy trận cháy này có vẻ bất thường, khả năng là do con người làm… Chi bằng chúng ta phái người đi thăm dò? Biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Lâm đại nhân nói chí phải!”
Chu tướng quân gật đầu, hắn ta cực kì coi trọng Lâm Bắc Phàm.
Bởi lẽ hai hôm nay ở chung, hắn ta phát hiện Lâm Bắc Phàm là người có bản lĩnh thực sự. Hắn nói thời tiết nóng bức, cần phải chuẩn bị từ sớm. Quả nhiên hai hôm nay mặt trời chói chang, mồ hôi ướt đẫm lưng khiến người ta khó mà chịu đựng được.
May mà bọn họ đã chuẩn bị nước, bằng không sẽ có rất nhiều người bị say nắng.
Hắn còn nói, bỏ gương đồng vào trong vại nước, để ánh mặt trời chiếu vào là có thể khiến nước nóng lên.
Quả nhiên sau nửa ngày, nước trong vại đã nóng lên, thò tay vào thấy bỏng rát.
Thế là hắn ta lại chuẩn bị rất nhiều vại nước và gương đồng.
Tới nay hắn lại nói trận hỏa hoạn này bất thường, có thể gặt hái được điều bất ngờ, Chu tướng quân lập tức phái một vị cao thủ Tiên Thiên đi điều tra, hy vọng được như những gì Lâm Bắc Phàm nói.
Bên Võ Tây và Đại Nguyệt cũng trông thấy trận hỏa hoạn này.
“Cháy rồi, ở kia cháy rồi!”
“Cháy rừng lớn quá!”
“Ôi! Thời tiết nắng nóng dễ cháy mà!”
Võ Tây vương và Công Tôn tướng quân nhận được tin xong bèn ra khỏi lều, trông thấy trận cháy lớn kia, trong lòng bọn họ cảm thấy chẳng lành.
Quân sư Phượng Sồ lau mồ hôi, ấp úng nói: “Nơi đó… hình như là đầu nguồn sông Ngô Đồng, đại quân của chúng ta đã tới nơi đó để tìm nước!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...