Đi mãi đi mãi, Lâm Bắc Phàm bỗng nói: “Chu tướng quân, bản quan xem thời tiết phát hiện mấy hôm nay trời hanh khô, cực kì oi bức, thế nên mong các tướng sĩ hãy dự trữ nhiều nước để phòng ngừa!”
Chu tướng quân ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Lâm đại nhân, nghe ngươi nói vậy, lão phu cũng thấy thời tiết hôm nay đúng thật là hơi nóng! Giờ mới là buổi sáng, xem ra phải dự trữ nước thật rồi!”
“Cứ dự trữ nhiều một chút, chúng ta còn có thể lấy nước làm vũ khí bảo vệ thành!”
“Lâm đại nhân, ngươi nói vậy là sao?”
“Nấu sôi nước lên thì sức sát thương sẽ cực lớn! Khi kẻ địch tấn công vào thành, chúng ta hoàn toàn có thể đổ nước sôi xuống, như thế chẳng phải có thể tiêu diệt kẻ địch một cách dễ dàng sao?”
“Nước sôi có tác dụng thật, song phải cần rất nhiều nước sôi thì mới đạt được hiệu quả! Thế nhưng đun nước cũng rất tốn củi lửa, mà củi của chúng ta thì đều dùng để nấu cơm, không thể đun nước!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Bản quan có một cách có thể không cần tốn củi mà vẫn đun được lượng nước lớn!”
Hai mắt Chu tướng quân sáng lên: “Cách gì thế?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Manh Thê Phúc Hắc
3. Người Anh Yêu Là Em
4. Chiều Hư
=====================================
Lâm Bắc Phàm cho người chuẩn bị một cái vại đựng nước rồi thả vài tấm gương đồng vào trong đó, sau đó đổ đầy nước.
Chu tướng quân không hiểu: “Lâm đại nhân, như vậy là có thể tạo thành nước nóng sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Bắc Phàm vỗ tay: “Thời tiết oi bức, ánh nắng cực kì chói chang! Nắng chiếu vào vại nước sẽ được gương đồng phản xạ, chiếu tới thành bên trong vại lại tiếp tục phản xạ, cứ không ngừng phản xạ như thế… Sau đó, nhiệt độ của nước sẽ tăng lên! Mặc dù không đến mức nước sôi nhưng làm người ta bỏng thì vẫn được!”
Đây thực ra là một thiết bị đun nước bằng mặt trời phiên bản thô sơ, dùng ánh sáng khúc xạ để làm nóng nước.
Có điều Chu tướng quân vẫn không hiểu: “Thực sự được sao?”
“Cứ tin ta đi không sai đâu, ngươi sẽ hiểu nhanh thôi!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Thời gian rất nhanh đã đến buổi trưa, trên trời một áng mây cũng không có, mặt trời cứ thế rọi thẳng xuống, cực kì chói chang.
Đứng dưới mặt đất, ngươi chẳng làm gì cũng sẽ đồ mồ hôi ướt đẫm lưng.
Lâm Bắc Phàm đoán nhiệt độ như thế này chắc cũng phải hơn bốn mươi độ, nóng đến mức khiến người ta choáng váng.
Cũng may hắn đã cho người chuẩn bị rất nhiều nước từ lâu, có thể giúp mọi người tránh nắng nóng, song nhiệt độ như thế này vẫn khiến người ta có khó có thể chịu được.
Đây vẫn là kết quả mà Lâm Bắc Phàm cố ý khống chế, hắn đã giảm nhiệt độ đi rất nhiều rồi, bằng không còn khó chịu hơn.
Thế nhưng Võ Tây và Đại Nguyệt thì không được suôn sẻ như thế…
Chỗ bọn họ vô cùng trống trải, không có vật chắn nên hứng hết thảy ánh nắng mặt trời.
Mặc dù có lều để tránh ánh nắng song lều cũng chỉ là một lớp vải mỏng dính, hoàn toàn chẳng có tác dụng che chắn gì cả. Thậm chí khi ở trong lều còn nóng hơn, cứ như một cái lò thiêu vậy.
Còn trên mặt đất phần lớn đều là đá, cực kì hút nhiệt. Sau khi hút nhiệt, đá lại càng nóng hơn.
Nếu nhiệt độ bên trong thành chỗ Lâm Bắc Phàm ở là bốn mươi độ thì ở bên ngoài thành, nơi mà Võ Tây cùng Đại Nguyệt đóng quân thì nhiệt độ ít nhất cũng phải cao hơn ba đến bốn độ.
Mà nhiệt độ cơ thể con người là ba bảy, ba tám độ. Thời tiết như thế này thực sự khiến người ta nóng gần chết. Công Tôn tướng quân vừa đến cứ điểm đã tỉnh cả người vì quá nóng.
Hắn ta bực bội bước ra khỏi lều, trùng hợp gặp được Võ Tây vương đang tuần tra, bèn hỏi: “Võ Tây vương điện hạ, sao thời tiết chỗ các ngươi nóng vậy?”
Võ Tây vương lắc đầu: “Mặc dù ngày thường cũng oi bức nhưng không hề nóng đến mức độ này. Thời tiết hôm nay khá là bất thường! Có điều kiểu thời tiết bất thường như thế này không kéo dài lâu đâu, cứ nhịn là sẽ qua thôi!”
Công Tôn tướng quân cười khổ: “Lão phu có thể nhịn, nhưng binh lính của lão phu thì chắc không chịu được đâu!”
Võ Tây vương lấy làm lạ, hỏi: “Công Tôn tướng quân nói vậy là sao?”
“Võ Tây vương điện hạ, chắc là ngươi không biết rồi! Mặc dù Đại Nguyệt chúng ta đôi khi cũng gặp thời tiết khô nóng, song khí hậu cực kì thích hợp, trước nay chưa từng thấy nóng như vậy, đến cả lão phu đây cũng sắp không chịu đựng được nữa rồi! Binh lính mà lão phu mang tới không hợp với thời tiết nơi này, như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.”
“Hóa ra là vậy!”
Võ Tây vương mỉm cười: “Vậy là do bản vương không để ý rồi! Nếu như quân Đại Nguyệt không chịu được thì có thể tới sông Ngô Đồng tắm để tránh nóng, một vài binh lính của bản vương đã tới đó rồi!”
“Đa tạ điện hạ đã cho biết, lão phu cáo từ trước!”
Công Tôn tướng quân vội vã rời đi, hắn ta đang rất muốn tắm rửa để thoải mái hơn.
Kết quả khi đưa người đến sông Ngô Đồng thì phát hiện nước trong sông cạn đi rất nhiều, có chỗ còn lộ cả lòng sông.
“Sao sông Ngô Đồng này còn có chút xíu nước vậy?” Công Tôn tướng quân lấy làm lạ.
“Khởi bẩm tướng quân, hôm qua vẫn còn nhiều lắm cơ mà! Chắc là do trời nóng quá nên nước bốc hơi hết!” Có một binh sĩ bẩm báo.
“Không cần biết, cứ tắm đã!” Công Tôn tướng quân cởi áo giáp, để lộ những thớ cơ bắp tráng kiện, sau đó hắn ta nhảy xuống sông ngâm mình.
Tiếp theo đó là các tướng sĩ của Đại Nguyệt. Cứ thế mọi người thi nhau nhảy xuống sông. Sông Ngô Đồng nho nhỏ chật kín người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...