Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Thời tiết nóng bức nên chắc chắn sẽ thiếu nước! Thế nhưng hành quân đánh trận thì không thể không có nước được! Con người có thể không ăn cơm, vài ngày cũng không chết đói được! Nhưng nếu ba ngày không uống nước thì chắc chắn sẽ đi đời nhà ma!”
“Nguồn nước của Võ Tây và Đại Nguyệt đến từ sông Ngô Đồng, mà sông Ngô Đồng lại bắt nguồn từ dãy núi Phượng Hoàng! Trên đỉnh Phượng Hoàng là nguồn nước, sau đó chảy dọc theo sườn núi xuống và hình thành nên sông Ngô Đồng!”
“Thế nên kế sách của bản quan là như thế này!”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Các ngươi tới đỉnh núi Phượng Hoàng, lấy đá lớn và các vật khác để chặn sông Ngô Đồng! Đại quân Võ Tây thiếu nước chắc chắn sẽ tìm đến đầu nguồn tức là đỉnh núi Phượng Hoàng!”
“Như vậy, các ngươi hoàn toàn có thể dựa vào lợi thế địa hình để đánh bọn chúng! Đây chắc là bài của các ngươi rồi, dẫu sao các ngươi cũng đã thành thạo tam đại chiến pháp, chuyện này chắc sẽ không thành vấn đề với các ngươi đâu!”
Hai mắt Tử Nguyệt công chúa sáng rực: “Quân sư nói phải, chúng ta chắc chắn sẽ khiến bọn chúng có đi mà không có về!”
Thế nhưng nàng lại bắt đầu lo âu: “Nhỡ đâu bọn chúng phái nhiều người tới thì sao? Chúng ta ít người, sợ sẽ không chống đỡ được…”
“Người nhiều thì càng dễ!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Phải biết rằng thời tiết hanh khô rất dễ dẫn đến hỏa hoạn, nhất là cháy rừng! Tới khi ấy người đông, các ngươi cứ cho một mồi lửa là giải quyết hết rồi còn gì?”
Hai mắt Tử Nguyệt công chúa lại sáng lên: “Đúng nhỉ, cứ phóng hỏa đốt sạch bọn chúng!”
“Mặc dù tổn thất trầm trọng, song vì nguồn nước bọn chúng chắc chắn sẽ lại phái người tới núi Phượng Hoàng, có điều lần này chắc chắn sẽ phái cao thủ! Thế nên công chúa điện hạ à, các ngươi tốt nhất hãy xử lý nước thật triệt để, cắt đứt hoàn toàn đường lui của bọn chúng! Như vậy, bọn chúng chỉ có một con đường để đi thôi!”
Tử Nguyệt công chúa vội vàng hỏi: “Con đường gì?”
“Bọn chúng bắt buộc phải đánh tan cứ điểm, tiến vào thành để tìm kiếm nguồn nước!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tới khi ấy ta chỉ cần giữ vững cứ điểm Phượng Hoàng, kéo dài thời gian là có thể khiến bọn họ khát chết!”
“Được được được! Kế này của quân sư hay lắm!”
Tử Nguyệt công chúa cười đến mức không khép miệng lại được. Ban đầu nàng còn tưởng chuyện này rất khó khăn, song rơi vào tay Lâm Bắc Phàm thì lại trở nên vô cùng đơn giản!
Chỉ cần làm theo những gì hắn nói là đại quân trăm vạn người kia không tan tác cũng phải tan tác, tuyệt đối không hàm hồ! Nàng thực sự càng ngày càng khâm phục Lâm Bắc Phàm!
Nàng còn phát hiện từ khi quen biết Lâm Bắc Phàm đến nay vấn đề gì cũng trở nên đơn giản! Có hắn, lòng nàng thấy an toàn vô cùng.
Tử Nguyệt công chúa nhìn gương mặt anh tuấn của Lâm Bắc Phàm một cách si mê, nàng khẽ gọi một tiếng: “Quân sư…”
Lâm Bắc Phàm sờ mặt mình: “Công chúa điện hạ, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”
Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, nhanh chóng bước về phía hắn: “Quân sư, ngươi đừng động đậy, để bản cung ôm ngươi một lúc!”
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Công chúa điện hạ, ngươi bình tĩnh chút đi!”
“Bản cung không bình tĩnh được nữa, ngươi cứ để mặc bản cung đi!”
Tử Nguyệt công chúa bèn bổ nhào tới.
“A! Sự trong sạch của ta!”
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Tử Nguyệt công chúa vẫn không nỡ buông: “Quân sư, bản cung về chuẩn bị đây, sau khi sự việc thành công bản cung lại tới thăm ngươi, đừng có quên bản cung đấy!”
“Chỉ cần ngươi nhớ mang theo tiền thì ta chắc chắn sẽ không quên ngươi!”
“Đáng ghét!”
Ngày hôm sau rất nhanh đã tới.
Lâm Bắc Phàm dậy rất sớm, hắn ăn uống đơn giản rồi đi tuần tra với Chu tướng quân.
Lúc bấy giờ, cứ điểm Phượng Hoàng đã điều động hơn bốn mươi vạn binh mã và lương thực, vũ khí, áo giáp… đủ cung cấp cho bọn họ, có thể nói là cần gì thì có nấy.
Đang đi, bỗng Chu tướng quân thở dài: “Lão phu đã nhiều lần đánh trận, to nhỏ vô số mà cũng chỉ có lần này là thấy khó khăn, song đây cũng là lần lão phu thấy nhẹ nhõm nhất!”
Lâm Bắc Phàm lấy làm lạ hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Sở dĩ lão phu thấy khó khăn là bởi lần này phải đối mặt với đại quân trăm vạn người do Võ Tây với Đại Nguyệt liên kết lại! Trận chiến này có số quân nhiều nhất, quy mô to nhất nên cực kì gian nan! Thế nhưng lão phu lại thấy nhẹ nhõm là bởi không phải lo lắng về vật tư!”
“Đánh trận, cuối cùng vẫn phải dựa vào lương thảo và trang bị! Trước khi khi đánh trận, lão phu luôn phải lo về vấn đề này, chỉ sợ lương thực không đủ, vũ khí thiếu thốn, song giờ thì hoàn toàn không phải lo lắng gì hết!”
Chu tướng quân mỉm cười: “Lâm đại nhân xem, chỗ lương thực vật tư này đã được vận chuyển tới từ lâu, cực kì đầy đủ, đủ để lão phu chiến đấu hết mình rồi! Nghe đâu chỗ vật tư này là do Đại Viêm bồi thường, là nhờ đại nhân đàm phán được mà có! Lâm đại nhân, ngươi đúng là một người nhìn xa trông rộng, lão phu bội phục! Hành động này của ngươi đã cứu được không biết bao nhiêu trai tráng của Đại Võ, lão phu thay bọn họ cảm ơn ngươi!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Đều vì triều đình, vì Đại Võ cả mà!”
“Ngươi nói phải! Chẳng trách Lâm đại nhân lại được bệ hạ coi trọng, có sự trung thành và tài năng như thế này, sao bệ hạ có thể không yêu thích ngươi?”
Chu tướng quân bật cười ha ha…
Lâm Bắc Phàm chỉ cười chứ không đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...