Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Quân sư, lần này ngươi tới cứ điểm Phượng Hoàng, bản cung vô cùng vui! Bởi vì lần này cuối cùng chúng ta cũng có thể kề vai sát cánh rồi! Bất kể là quân Đại Nguyệt hay quân Võ Tây, nhất định phải khiến bọn chúng một đi không trở lại!”

Tử Nguyệt công chúa hăm hở nói, cứ nghĩ đến việc nàng liên thủ với quân sư đánh bại mọi kẻ địch là lại kích động đến mức cả người run rẩy.

Một ngày nào đó Tà Nguyệt vương triều của nàng sẽ khôi phục, chuyện này chắc chắn sẽ trở thành một giai thoại.

Ấy thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu: “Công chúa điện hạ, ngươi lạc quan quá rồi! Bọn chúng hợp tác với nhau, quân số lên đến trăm vạn người, người đông thế mạnh, chúng ta sao có thể chiến thắng dễ dàng được?”

“Người khác có lẽ không được, có điều bản cung tin quân sư chắc chắn sẽ được!” Tử Nguyệt công chúa cực kì có lòng tin vào Lâm Bắc Phàm.

Bởi lẽ tài năng quân sự của hắn đều được chứng minh bằng chiến tích hàng thật giá thật.

Trước kia khi tám mươi vạn quân Đại Viêm kéo tới Hổ Lao Quan, Lâm Bắc Phàm nhận lệnh, chỉ mất vài ngày với đại quân chỉ vỏn vẹn ba mươi vạn người đã đánh bại được Đại Viêm, còn bắt sống được thái tử Đại Viêm và sáu mươi vạn binh mã của bọn chúng, vang danh thiên hạ.

Không lâu trước đó, hắn lại thống lĩnh hai mươi vạn đại quân đương đầu với đại quân Giang Nam ở sông Tùng. Lần ấy hắn cũng chỉ mất vài ngày đã đánh bại được đối phương, bắt sống Giang Nam vương và ba mươi vạn binh mã, một lần nữa vang danh thiên hạ.


Còn quân Tà Nguyệt có thể phát triển đến trình độ này chỉ trong một năm, còn đánh cho quân Võ Tây và quân Đại Nguyệt sứt đầu mẻ trán cũng là nhờ có Lâm Bắc Phàm chỉ điểm.

Có thể nói về tài năng quân sự thì quân sư đúng là số một thiên hạ!

Chiến thần Công Tôn Vô Địch của Đại Nguyệt?

Hừ!

Còn chẳng xứng xách dép cho quân sư nữa là!

Tử Nguyệt công chúa càng nghĩ càng có lòng tin, nàng lớn giọng nói: “Quân sư, ngươi nói xem đánh kiểu gì, bản cung sẽ toàn lực ủng hộ ngươi!”

“Công chúa điện hạ, trận chiến này ngươi muốn đạt được kết quả như thế nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Tử Nguyệt công chúa không hề do dự mà nói: “Ngăn bọn chúng ở bên ngoài cứ điểm Phượng Hoàng, không cho bọn chúng qua cửa! Đánh binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, khiến bọn chúng tổn thất trầm trọng! Nếu có thể giữ lại được tất cả bọn chúng thì càng tốt!”

Lâm Bắc Phàm trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngăn bọn chúng ở bên ngoài cứ điểm Phượng Hoàng, không cho bọn chúng qua cửa, chuyện này đối với ta mà nói thì không có gì khó!”

Tử Nguyệt công chúa gật đầu một cách vui vẻ: “Ừ ừ!”

Lâm Bắc Phàm lại nói: “Đánh binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, khiến bọn chúng tổn thất trầm trọng, chuyện này ta cố gắng một chút là có thể làm được!”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu: “Ừ ừ!”

“Có điều…”

Lâm Bắc Phàm chau mày: “Nếu muốn giữ lại hết bọn chúng thì khó lắm, gần như là không làm được! Phải biết rằng bọn chúng có đại quân cả trăm vạn người, sức mạnh này là vô cùng to lớn, còn to lớn hơn cả khi hai chúng ta kết hợp lại! Hơn nữa, bọn chúng có rất nhiều cao thủ, thực sự rất khó để làm được…”


Tử Nguyệt công chúa làm nũng: “Quân sư, thì ngươi nghĩ cách đi, bản cung tin ngươi nhất định sẽ làm được!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ: “Công chúa điện hạ, ngươi tin ta cũng vô dụng, ta thực sự không có cách!”

Tử Nguyệt công chúa lôi một xấp ngân phiếu ra rồi cười tinh nghịch với Lâm Bắc Phàm: “Quân sư đại nhân, bản cung đã chuẩn bị từ lâu, hiện giờ ngươi có cách rồi chứ?”

Lâm Bắc Phàm thay đổi sắc mặt ngay: “Công chúa điện hạ, đây thực sự không phải vấn đề về tiền bạc đâu!”

Tử Nguyệt công chúa lấy làm lạ hỏi: “Thế là vấn đề gì?”

“Vấn đề rất nhiều tiền!”

Lâm Bắc Phàm nhận lấy ngân phiếu, cười khổ: “Ngươi bỏ ra có chút tiền thế này thì ta khó làm việc cho ngươi lắm!”

Tử Nguyệt công chúa: “Đậu má!”

Nàng lại lôi thêm ngân phiếu, góp đủ ba trăm vạn lượng rồi đẩy tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói: “Quân sư, nhiêu đây chắc đủ rồi chứ?”


Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn cất tiền đi, đoạn bảo: “Đương nhiên là đủ rồi, công chúa thật hào phóng, ta thích nhất là dáng vẻ bình dị dễ gần này của ngươi! Nếu đã nhận tiền rồi thì chúng ta đi thẳng vào vấn đề nhé!”

Tử Nguyệt công chúa ngồi nghiêm chỉnh, mặt mày nghiêm túc nói: “Mời quân sư nói!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Muốn đối phó với Võ Tây và Đại Nguyệt thực ra không hề khó! Chỉ cần nắm vững được thiên thời địa lợi nhân hòa, sau đó thuận thế hành động là chắc chắn có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về!”

Tử Nguyệt công chúa kích động: “Quân sư mau nói đi, làm sao mới có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về?”

Lâm Bắc Phàm khẽ miết đầu ngón tay, hắn tỏ vẻ thần bí: “Bản quan đã quan sát thời tiết, phát hiện mấy ngày hôm nay ở núi Phượng Hoàng và đất Võ Tây sẽ hanh khô, thời tiết cực kì nóng bức!”

Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Quân sư, ngươi còn biết xem cả thời tiết cơ à?”

Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm vẫn bình thản, hắn nói: “Đương nhiên rồi, Gia Cát Khổng Minh còn biết xem thời tiết để chỉ huy tác chiến, ta thân là một quân sư, hiểu biết về lĩnh vực này chẳng phải rất hợp lí hay sao? Đừng có để ý những điều nhỏ nhặt như thế này!”

“Được, ngươi nói cũng đúng…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui