Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Vẫn chống đỡ được trong hai tháng à!”

Võ Tây vương nhăn mày. Có vẻ lương thực rất đầy đủ, song không thể tính toán như thông thường được.

Hiện giờ bọn họ đang hành quân đánh trận và đã đánh được cả tháng nay, song căn cứ quan trọng vẫn chưa chiếm được mà phe mình đã tổn thất mười vạn binh mã, có thể nói là tổn thất trầm trọng, thực lực giảm đi rất nhiều.

Về sau càng nhiều người chết thì thực lực càng trở nên yếu kém.

Đại quân sáu mươi vạn người còn không đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng thì đại quân năm mươi vạn người làm gì có hi vọng?

Đại quân bốn mươi vạn người còn có hy vọng đánh được sao? Ba mươi vạn người nữa? Sau này hắn ta còn có hy vọng sao? Chỉ e là càng ngày càng mong manh xa vời mà thôi!

Nếu như không đánh được trong hai tháng thì hắn ta sẽ thất bại! Không còn lương thực, sức mạnh quân đội của hắn ta sẽ sụt giảm, chắc chắn sẽ bị triều đình nhân cơ hội tiêu diệt!

Những cố gắng suốt hơn hai mươi năm nay của hắn ta đều sẽ hóa thành hư vô, đời này hắn ta sẽ chẳng còn cơ hội để ngồi lên ngôi vị hoàng đế mà hắn ta hàng đêm ao ước nữa rồi!


Võ Tây vương càng nghĩ càng thấy buồn bực, hắn ta đứng lên, đi qua đi lại như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó.

Phượng Sồ tiên sinh lấy làm lạ, hỏi: “Vương gia, vương gia đang…”

“Bản vương quyết định rồi!”

Võ Tây vương đứng khựng lại, sắc mặt trầm ngâm: “Đánh tan cứ điểm Thanh Long để quân Đại Nguyệt tiến vào! Tập hợp sức mạnh của hai đại quân, chắc chắn có thể đánh tan dãy núi Phượng Hoàng, tiến vào Trung Nguyên!”

Phượng Sồ tiên sinh kinh hãi, hắn ta lập tức khuyên nhủ: “Vương gia, cách này nguy hiểm lắm! Nếu làm thế thật thì vương gia sẽ đánh mất đại nghĩa với thiên hạ, sẽ phải gánh tiếng xấu suốt đời không rửa sạch được, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, sau này có đăng cơ cũng sẽ vấp phải rất nhiều tầng cách trở! Hơn nữa Đại Nguyệt vương triều dã tâm như sói, chỉ sợ “mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”, mong vương gia suy xét lại!”

“Đương nhiên bản vương biết những hậu quả khi làm như vậy!”

Võ Tây vương lớn giọng nói: “Thế nhưng hiện giờ bản vương còn lựa chọn nào khác sao? Nếu không mời quân Đại Nguyệt trợ giúp thì chắc bản vương sẽ nghẹn chết ở cái núi Phượng Hoàng này mất!”

Phượng Sồ tiên sinh im lặng: “Vương gia…”

“Từ lúc khởi binh là bản vương đã không còn đường quay đầu rồi, chỉ được thành công chứ không được thất bại! Thế nên trước tiên chúng ta cứ đánh cứ điểm, tiến vào Trung Nguyên đã rồi tính sau, bằng không tất cả đều sẽ đổ sông đổ bể!”

Võ Tây vương vỗ vai Phượng Sồ tiên sinh: “Quân sư, ngươi là người mà bản vương tín nhiệm, chuyện này giao cho ngươi xử lý, đừng khiến bản vương thất vọng!”

“Vâng thưa vương gia!” Phượng Sồ tiên sinh nhận lệnh.

Sau khi trở về, Phượng Sồ tiên sinh lập tức viết một phong thư rồi nhanh chóng giao cho tướng lĩnh ở cứ điểm Thanh Long.

Tướng lĩnh ở cứ điểm Thanh Long nhận được chỉ thị xong thì mở cánh cửa cứ điểm phong tỏa đã lâu ra.


Năm mươi vạn quân Đại Nguyệt đã chờ đợi để xuất phát từ lâu ào ào tiến vào đất Võ Tây và đánh thẳng tới dãy núi Phượng Hoàng.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, khiến người trong thiên hạ kinh ngạc không thôi.

“Võ Tây vương lại dung túng cho quân Đại Nguyệt tiến vào ư?”

“Vì dã tâm của mình mà Võ Tây vương có thể mở cửa đón giặc, hắn ta đã quên hết gốc gác của mình rồi, làm gì có cái lẽ ấy!”

“Võ Tây vương thân là con cháu hoàng thất, không những không giữ gìn biên cương cho tốt, ngược lại còn cõng rắn cắn gà nhà! Võ Tây vương, ngươi không thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông của Đại Võ hả! Ngươi không thấy có lỗi với bách tính Đại Võ hả?”

“Đúng là bất hiếu, quá bất hiếu! Nếu tiên hoàng ở dưới hoàng tuyền mà biết được thì chắc chắn sẽ bóp chết ngươi!”

“Võ Tây vương, ta khinh bỉ ngươi!”

Mọi người đều dùng văn chương để lên án, từ ngữ tục tĩu nào cũng dùng để tố cáo Võ Tây vương.

Tại vương phủ ở Ký Bắc.


Gia Cát tiên sinh vội vã chạy vào thư phòng, vui mừng nói với vương gia: “Vương gia, tin cực tốt đây!”

Ký Bắc vương bỏ bút trong tay xuống, hắn ta chắp hai tay ra sau lưng, ung dung bước ra, cười nói: “Quân sư, có chuyện vui gì thế, mau nói cho bản vương nghe nào!”

Gia Cát tiên sinh hớn hở bảo: “Vương gia, Võ Tây vương đánh cứ điểm Phượng Hoàng đã lâu mà không thành, nên đã mở cứ điểm Thanh Long, để năm mươi vạn quân Đại Nguyệt tiến vào cùng đánh triều đình!”

Ký Bắc vương sững người: “Có chuyện này thật sao?”

“Thật một trăm phần trăm luôn, thưa vương gia!” Gia Cát tiên sinh gật đầu thật mạnh.

Ký Bắc vương phẫn nộ: “Hay lắm hoàng đệ, ngươi đúng là càng sống càng thụt lùi, đầu óc ngu muội! Thân là con cháu hoàng thất Đại Võ, không những không bảo vệ sự nghiệp của tổ tông, ngược lại còn mở cửa đón giặc, để quân Đại Nguyệt tiến vào nước mình, làm gì có cái lẽ ấy! Làm gì có cái lẽ ấy chứ, đúng là làm ta tức chết đi mất! Từ nay về sau bản vương không có đệ đệ như ngươi!”

Sau đó, Ký Bắc vương nhìn Gia Cát tiên sinh, hỏi: “Quân sư, ngươi đang đùa bản vương đúng không, làm gì có chuyện tốt như vậy? Đây rõ ràng là một tin xấu, đây là tin xấu của hoàng thất Đại Võ ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui