Ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm và tiểu quận chúa đến dịch quán từ sớm.
Điều khiến Lâm Bắc Phàm bất ngờ là đám người Cáp Mộc vương tử thấy hắn thì vui vẻ ra mặt, chẳng hề tức giận chút nào.
“Cáp Mộc vương tử và các vị khách quý, hôm qua chơi thế nào? Có hài lòng không?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
“Nhờ phúc của Lâm đại nhân, hôm qua bọn ta ăn uống ngon miệng, chơi rất vui! Rất cảm ơn sự khoản đãi của Lâm đại nhân, thực sự cảm ơn đạỉ nhân rất nhiều!” Cáp Mộc vương tử mỉm cười dịu dàng như gió xuân.
“Phải đấy, cảm ơn sự chăm sóc của Lâm đại nhân suốt cả ngày hôm qua!”
“Ta cảm thấy giống như được về đến nhà fôỉ vậy! Dùng thành ngữ của Đạỉ Võ để nói, chính là: Tự nhiên như ở nhà! Ha ha!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân rất nhiều!”
Tiểu quận chúa đi theo sau Lâm Bắc Phàm không khỏi bối rối.
Lâm Bắc Phàm đối xử với các người như
thế mà các người còn nói là hắn tốt sao?
Có phải các người có khuynh hướng thích bị ngược đãi không vậy?
Lâm Bắc Phàm càng cười tươi hơn nữa: “Các vị hài lòng là tốt rồi! Nếu tất cả mọi người đêu vừa ý với sự sắp xếp của hạ quan thì chúng ta lại đi theo lịch trình hôm qua một lần nữa được không? Bữa sáng và bữa trưa giải quyết ở tiệm ăn sáng Lương Ký bữa tối tới tửu lâu Lạc Hà, mời người thổi kèn Xô na, múa đại thần, sau đó gọi thêm vài kỹ nữ vừa béo vừa già…”
“À không không, không cần đâu, Lâm đại nhân khách sáo quá!” Các vị sứ thần lắc đầu quầy quậy.
“Lâm đại nhân, chuyện là thế này!” Cáp Mộc vương tử nghiêm túc nói: “Hôm qua được đại nhân hết lòng chăm sóc, bọn ta rất cảm ơn, vì vậy bọn ta đã thống nhất từ hôm nay trở đi bọn ta sẽ khoản đãi Lâm đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm bối rối: “Hả? Thế… sao mà được? Các vị là khách quý từ xa đến, nên để ta tiếp đãi các vị mới phải!”
“Lâm đại nhân đừng khách sáo!” Cáp Mộc vương tử nghiêm mặt: “Đại nhân không cho bọn ta cơ hội tiếp đãi tức là không nể mặt Cáp Mộc ta, sau này chúng ta không phải bạn bè gì nữa!”
Thể diện của vương tử nhất định phải nể rồi!
Lâm Bắc Phàm được ưu ái đến nỗi giật mình: “Nếu đã như vậy, hạ quan mà từ chối thì lại bất kính quá!”
“Vậy mới được chứ! Ha ha!” Đám người Cáp Mộc vương tử vui vẻ cười lớn.
Tiểu quận chúa lại càng khó hiểu!
Lâm Bắc Phàm đối xử với các người như thế mà các người còn khoản đãi hắn?
Các người có thấy hèn không hả?
Tiểu quận chúa ôm nghi vấn đi theo.
Lần này đổi thành nhóm người Cáp Mộc vương tử dẫn đường.
Bọn họ đưa Lâm Bắc Phàm tới một quán trà xa hoa, cười nói: “Bách Cúc Lâu, một quán trà nổi tiếng gần xa, khi còn ở Đa La ta cũng đã nghe danh! Không chỉ pha trà thơm ngon mà đồ ăn sáng cũng là số một!”
Tiểu quận chúa không nhịn nổi mà nóỉ chen vào: “Đồ ăn sáng ở đây thực sự không tồi, ta cũng thường tới đây ăn! Ta rất thích ăn bánh quế hoa ở đây, sủi cảo nhân tôm, xíu mại hấp, bánh bao xá xíu cũng rất ngon!”
Nói rồi, nàng còn nuốt nước miệng.
Mọi người cười nói đi vào Bách Cúc Lâu.
Sau khỉ vào chỗ, Cáp Mộc vương tử đặt thực đơn trước mặt Lâm Bắc Phàm.
“Lâm đại nhân, xin mời!”
Lâm Bắc Phàm khách sáo đáp: “Các vị là khách mà lại mời ta án, nên để các vị gọi món mới phải!”
“Lâm đại nhân, ngươi đừng khách sáo với ta!” Vương tử cười đáp.
“Nếu vương tử đã thịnh tình mời vậy hạ quan sẽ không khách sáo nữa. Mỗi món trong thực đơn ta gọi hai phần!”
Khóe miệng Cáp Mộc vương tử thoáng giật một cái, đúng là hắn không khách sáo thật.
“Tiểu nhị, nghe thấy chưa hả? Mỗỉ món trong thực đơn đem lên hai phần cho ta!”
“Vâng, các vị khách quan!”
Sau đó, mọi người vừa nghe người kể chuyện kể chuyện xưa, vừa uống thứ trà thơm ngào ngạt và ăn điểm tâm sáng ngon miệng.
Ăn sáng xong, mọi người lại tiếp tục dạo phố ngày thứ hai.
Lần này đi theo đường khác, náo nhiệt hơn
hẳn.
Cáp Mộc vương tử vừa đi vừa cười nói: “Lâm đại nhân, ngươi thích thứ gì thì cứ nói, đừng khách sáo với bản vương đấy nhé!”
Lâm Bất Phàm được ưu ái mà giật mình: “Cáp Mộc vương tử, thế này sao mà được? Vừa rồi khiến các vị tốn tiền ta đã ngại lắm rồi! Bây giờ lại để các vị trả tiếp thì… thật làm ta tổn thọ mất! Không được, không được đâu!”
Cáp Mộc vương tử giả vờ không vui: “Lâm đại nhân, nếu ngươi đã coi ta là bạn thì đừng từ chối ý tốt của ta!”
“Chuyện này… thôi được rồi!” Lâm Bắc Phàm đành phải gật đầu.
Chưa đến một lúc, Lâm Bắc Phàm đã thích một cái nghiên mực.
“Chủ quán, nghiên mực này bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, chỉ năm trăm lượng bạc thôi!”
“Đúng là không đắt, điện hạ trả tiền đỉ!”
Cáp Mộc vương tử:
Lát sau, Lâm Bắc Phàm lại thích một cây trâm quý.
“Chủ tiệm, cây trâm này bao nhiêu tiền?”
“Khách quan thật tinh mắt! Cây trâm này làm từ vàng nguyên chất, khảm hai viên mã não nhỏ, rất tinh xảo! Cả kinh thành có một không hai, nếu ngươi muốn mua thì ta chỉ lấy tám trăm lượng bạc thôi!”
“Không tồi, điện hạ trả tiền đì!”
Cáp Mộc vương tử:
Cứ như thế, chưa tới nửa ngày, Lâm Bắc Phàm có thêm rất nhiều món hàng quý giá, còn Cáp Mộc vương tử thì lại hụt mất mấy nghìn lượnq bạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...