“Ôi chao, phải làm thế nào đây?”
Giang Nam vương sầu đến bạc cả tóc. Hắn ta bỗng quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, phát hiện Lâm Bắc Phàm lại ngồi ăn uống vui vẻ với mấy vị quan viên, hương rượu thơm phưng phức, bọn họ lại bắt đầu thưởng thức dáng vẻ chật vật của hắn ta.
Giang Nam vương tức điên lên, hắn ta nghiến răng chửi: “Đồ tiện nhân! Đồ khốn khiếp! Cái đồ được gái điếm nuôi…”
Lúc này dường như Lâm Bắc Phàm cảm nhận được điều gì đó, hắn bưng ly rượu, cụng ly với Giang Nam vương.
Dáng vẻ đắc ý đó khiến Giang Nam vương tức mà không thể xông qua cho hắn một trận.
Trong lúc không có kế sách gì, Giang Nam vương tới tìm một vị Tông Sư, chắp tay cung kính nói: “Tiền bối, tình hình của bản vương ngươi cũng thấy rồi đấy, có thể làm phiền ngươi ra tay giải quyết nguy nan giúp bản vương không?”
Tông Sư mở mắt, giọng nói bình thản: “Vương gia, hồi đầu bản tọa có thề rằng chỉ phụ trách an nguy của ngươi! Những chuyện hành quân đánh trận khác bản tọa không quan tâm! Ngươi bảo bản tọa đồ sát dân thường và binh lính thì bản tọa thấy có lỗi với chính mình!”
Sắc mặt Giang Nam vương sầm lại.
Lúc này, vị Tông Sư kia lại nói: “Vương gia, không phải bản tọa không muốn giúp ngươi mà là triều đình cũng có Tông Sư! Đến vị giám quân trẻ tuổi kia cũng có một vị Tông Sư đứng đằng sau! Một khi bản tọa ra tay thì chắc chắn Tông Sư của đối phương sẽ đứng ra bảo vệ! Một vị Tông Sư bản tọa còn có thể đối phó, nhưng nếu là hai vị, ba vị thì bản tọa không thể! Thế nên bản tọa lực bất tòng tâm!”
Sắc mặt Giang Nam vương lại sầm xuống.
“Có điều…”
Tông Sư nói: “Nếu vương gia nhất quyết muốn bản tọa ra tay cũng không phải không được! Song sau khi bản tọa ra tay, món nợ ân tình này coi như xong, hai ta không ai nợ ai nữa!”
Giang Nam vương giật mình: “Không cần đâu tiền bối, chuyện này bản vương có thể giải quyết!”
Tông Sư lại nhắm mắt dưỡng thần.
Giang Nam vương trở lại với gương mặt rầu rĩ, nhìn binh sĩ nửa sống nửa chết, rồi lại nhìn binh lính triều đình bên kia đã ăn no uống say, trong lòng hắn ta vừa phẫn nộ vừa bất lực.
Ngày thứ tư, cuối cùng mưa cũng tạnh, thế nhưng củi vẫn ẩm ướt, không thể nhóm lửa nấu cháo được.
Thế là binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.
Binh mã triều đĩnh vẫn ăn đủ uống đủ, tinh lực tràn trề và giữ vững ở bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên đấu cả nửa ngày rồi ai về phe người nấy.
Ngày thứ năm, cứ ngỡ thời tiết sẽ tốt lên ai dè trời lại đổ mưa. Cái cơn mưa quỷ quái này lại chỉ có ở bên Giang Nam, bên còn lại chẳng ảnh hưởng gì cả.
Giang Nam vương muốn mắng ông trời, lần nào làm chuyện lớn ông trời cũng gây cản trở cho hắn ta.
Hắn ta cảm giác ông trời đang cố tình nhắm vào mình.
Các binh sĩ Giang Nam tiếp tục nhịn đói.
Binh sĩ triều đình thì ăn uống đầy đủ, tinh lực tràn trề, giữ vững bờ bên kia. Tiên Thiên hai bên giờ cũng lười chẳng muốn đánh nhau nữa.
Chạng vạng tối ngày thứ sáu, một mình Lâm Bắc Phàm bưng rượu và ly tới bên bờ sông uống một mình…
Cảnh tượng này thu hút sự chú ý của mọi người bên Giang Nam.
“Hắn đang làm gì thế?”
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm bỗng lên tiếng, hắn gọi: “Các tướng sĩ Giang Nam, các ngươi còn định nhịn đến khi nào hả? Hiện giờ các ngươi đi theo Giang Nam vương để làm gì? Để xem mặt hắn ta dày cỡ nào, xem hắn ta có tắm rửa hay không à?”
Giang Nam vương đen mặt: “Tên khốn kia, ngươi dám nói bản vương như vậy hả?”
Lâm Bắc Phàm tiếp tục: “Giang Nam vương là người như thế nào các ngươi còn không rõ sao?”
“Ban đầu khi có lũ lụt nghiêm trọng, hắn ta đã bỏ mặc dân chúng, đuổi hết họ ra khỏi Giang Nam, tình nguyện cho họ chết đói chứ không muốn bỏ ra một chút lương thực nào!”
“Những nạn dân ấy đều là đồng hương của các ngươi, trong đó còn có thể có cả người thân của các ngươi, kết quả lại bị hắn ta vứt bỏ! Một người vô tình vô nghĩa như thế mà cũng xứng để các ngươi đi theo hay sao?”
“Các ngươi đi theo một người ích kỉ thì có tương lai không?” Giọng nói của hắn vang vọng khắp nơi.
Binh sĩ Giang Nam nghe vậy, trong lòng không khỏi dao động!
Bị người ta vạch vết sẹo ra ngay trước mặt thế này, sắc mặt Giang Nam vương xanh mét, hắn ta gào lên: “Đủ rồi, đừng nói nữa!”
“Tại sao không được nói? Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn à?”
Lâm Bắc Phàm bật cười: “Giang Nam vương điện hạ, ngươi ngang ngược quá rồi đấy! Ngươi có thể chặn miệng người ta một thời, nhưng ngươi có chặn được cả đời không? Ngươi chặn được miệng của chúng ta thì có chặn được miệng của toàn thiên hạ hay không?”
Sắc mặt Giang Nam vương lúc trắng lúc xanh, cơn giận của hắn ta đang bùng lên.
Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục nói: “Thực ra bản quan rất thông cảm cho các ngươi! Sở dĩ đa số các ngươi đi theo Giang Nam vương là bởi miếng ăn, bởi các ngươi phải sống, điều này không sai!”
“Nhưng hiện giờ các ngươi có sống được không?”
“Sáu ngày nay các ngươi còn chẳng được ăn bữa cơm nào, biết bao người chết vì đói, đi theo một người như thế thì còn tương lai gì nữa? Chi bằng các ngươi về trồng cỏ ăn biết đâu còn sống được!”
“Ở đây thì chỉ có đợi chết mà thôi!”
“Các ngươi muốn sống nhưng Giang Nam vương lại bắt các ngươi phải chết! Hoặc là bị chúng ta giết chết, hoặc là đói mà chết! Các tướng sĩ Giang Nam, đây là kết cục mà các ngươi mong muốn sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...