“Ha ha ha…”
Giang Nam vương thẳng eo lên, hắn ta cười: “Đây đúng là ý trời, đúng là báo ứng! Đây mới đúng là hướng đi chính xác của nạn châu chấu! Hoàng đệ đáng thương của ta, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”
Sự u sầu mấy ngày hôm nay cuối cùng cũng được xả ra, Giang Nam vương chỉ thấy một từ thôi: sảng khoái!
“Phú Quý à, bản vương muốn nhờ ngươi một chuyện!”
“Mời vương gia nói!”
“Tặng cái chuông kia cho hoàng đệ của bản vương để an ủi hắn ta, ha ha!”
“Vâng thưa vương gia!”
Tại kinh thành, triều đình Đại Võ, nữ đế cũng đang rất vui, nàng cứ híp mắt cười mãi, cả buổi triều sớm miệng cũng không khép lại được.
“Không ngờ hoàng thúc của trẫm lại gặp phải nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm này, trẫm rất thông cảm… à không, trẫm rất lấy làm tiếc! Người đâu, mau viết kinh nghiệm chống thiên tai rồi truyền cho hoàng thúc của trẫm!”
Bách quan hoang mang: “Bệ hạ, chúng ta có kinh nghiệm chống thiên tai gì chứ?”
“Đương nhiên là cầu trời ban mưa rồi!”
Nữ đế cười tươi rói: “Lâm ái khanh, ngươi nói kinh nghiệm chống thiên tai của chúng ta đi!”
Lâm Bắc Phàm hoang mang: “Bệ hạ, chuyện này phải tích đức! Người có đức thì trời mới ban mưa, châu chấu mới bị diệt! Người không có đức thì sẽ phải ngươi sống ta chết với đám châu chấu!”
Nữ đế vỗ bàn, cười nói: “Nói đúng lắm, chuyện này phải xem nhân phẩm!”
Một người khác cũng rất vui vẻ là quân Tà Nguyệt đang nuôi thỏ và dúi mốc ở hai dãy núi.
“Công chúa điện hạ, Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu! Theo thuộc hạ được biết thì đây là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng một trăm năm nay, sức người khó mà địch nổi, lần này Võ Tây vương phải chịu khó khăn rồi! Chuyện này vô cùng có lợi cho đại nghiệp của chúng ta!”
Tử Nguyệt công chúa hớn hở: “Nói đúng lắm, nạn châu chấu cũng là thiên tai, chứng tỏ ông trời đang giúp chúng ta! Võ Tây vương không còn lương thực nữa, còn chúng ta lại có rất nhiều thịt cá, lương thực, phần thắng đang nghiêng về phía chúng ta!”
“Điện hạ nói chí phải, đại nghiệp của chúng ta có hi vọng thành công rồi!”
Bọn họ liếc mắt nhìn, khắp dãy núi những thỏ là thỏ. Đám thỏ này chính là thức ăn của bọn họ, quy mô hiện tại khá là lớn.
Rất nhiều quân Tà Nguyệt đang bận bịu chế biến thỏ thành thịt khô để dự trữ như lương thực.
“Võ Tây vương đang gặp nạn châu chấu, đây đúng là thời cơ để chúng ta ra tay!”
“Công chúa điện hạ, công chúa định…”
“Không sai!”
Tử Nguyệt công chúa gật đầu, nàng mỉm cười: “Võ Tây vương đang bận đối phó với châu chấu, không thể không lo vì chúng nó! Chúng ta có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu, giết người, đốt lương thực, làm giảm sức mạnh của bọn họ!”
“Công chúa điện hạ nói rất đúng, thuộc hạ sẽ đi sắp xếp người!”
“Khoan đã! Không cần phái quá nhiều người, cử một vài cao thủ thôi là được!”
“Vâng thưa công chúa điện hạ!”
Thế là quân Tà Nguyệt bắt đầu hành động, trận chiến du kích lại bắt đầu.
Bọn họ giết người, phóng hỏa, đốt lương thực, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch tiêu diệt châu chấu của Võ Tây vương!
Võ Tây vương lo cái nọ mất cái kia, tức đến nỗi cả người như sắp nổ tung: “Cái đám quân kia dám nhân cơ hội làm loạn, làm gì có cái lí ấy! Bản vương không đội trời chung với các ngươi! Đợi diệt xong nạn châu chấu, bản vương sẽ ra tay cho các ngươi đẹp mặt!”
Cuối cùng, Võ Tây vương vẫn không vượt qua được nạn châu chấu, đã thế còn bị quân Tà Nguyệt gây tổn hại thêm.
Hắn ta nhìn ruộng lúa bị cắn nham nhở, nôn một ngụm máu: “Lương thực của bản vương mất hết rồi!”
Võ Tây vương thấy tuyệt vọng vô cùng!
Chỗ lương thực này chính là hy vọng của hắn ta, hắn ta chỉ đợi đến vụ mùa thu để khởi binh!
Giờ thì hay rồi, lương thực mất sạch thì hắn ta còn khởi binh gì nữa? Hoàn toàn không thể đánh trận được.
Dù hiện giờ có khởi binh cũng vô dụng, số lương thực dự trữ của hắn ta không chống đỡ nổi hai tháng!
Hắn ta bắt buộc phải đánh tan dãy núi Phượng Hoàng trong vòng hai tháng rồi tấn công vào Trung Nguyên, như vậy mới có thể giành được đầy đủ lương thực.
Thế nhưng triều đình đã phái binh lính canh phòng ở tất cả các ngả đường vào núi Phượng Hoàng, binh lính của hắn ta muốn vào đúng là khó hơn lên trời.
Dựa theo tính toán của hắn ta thì dù không phải đánh đổi tất cả cũng phải mất ba đến bốn tháng mới có thể phá tan núi Phượng Hoàng. Tới khi ấy, binh mã của hắn ta đã chết vì đói rồi.
Hơn nữa trong quá trình diễn ra trận chiến còn phải cẩn thận đám quân Tà Nguyệt kia.
Hiện giờ đối phương đã có quy mô, không thể không đề phòng.
“Chẳng lẽ… bản vương phải chịu thua ư?” Gương mặt Võ Tây vương tràn ngập vẻ thất vọng.
Hắn ta cố gắng cả nửa đời người, khó khăn lắm mới lập nên căn cơ vững chãi, sở hữu trăm vạn binh mã, một lòng muốn xây dựng sự nghiệp, đánh vào kinh thành, khoác hoàng bào, đăng cơ xưng đế.
Kết quả hiện giờ kẻ địch của hắn ta chẳng bị tổn hại gì cả, còn hắn ta thì đã ngã gục! Cảm giác này quá mức tuyệt vọng!
Ban đầu không hi vọng còn tốt, hiện giờ cho hắn ta hi vọng rồi lại trở tay đập cho hắn ta một gậy!
Cảm giác này đúng là đau đến cùng cực!
“Không! Bản vương chưa thua!”
Võ Tây vương lấy xương rồng vẫn luôn mang theo bên người ra, nói với Phượng Sồ tiên sinh vẫn đang lo lắng: “Quân sư, lập tức liên lạc với Đại Nguyệt, bản vương muốn nhiều lương thực! Sau khi có lương thực chúng ta lập tức khởi binh đánh Trung Nguyên!”
Phượng Sồ tiên sinh thấy vương gia đã quyết tâm, hắn ta bèn chắp tay nói: “Vâng thưa vương gia!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...