Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

“Ha ha, đi là tốt! Cứ đi tới phía Bắc đi!”

Giang Nam vương bật cười ha ha rồi đứng dậy: “Ta không còn lương thực nữa, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc giữ lại được lương thực! Để bản vương xem xem đám châu chấu kia sẽ gặm cắn lương thực của các ngươi như thế nào! Ha ha!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, các quan viên Giang Nam thi nhau lo lắng.

“Có phải vương gia bị điên rồi không? Lúc khóc lúc cười…”

“Chắc là do chịu kích thích quá lớn thôi, vương gia đáng thương! Ôi!”

“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Vù vù!”

Cả đàn châu chấu với số lượng cực lớn ào ào bay về phía Bắc, dọc đường chúng ăn hết các loại thực vật, nhất là cây lúa.

Sức phá hoại của chúng đúng là quá kinh khủng, gần như có thể hình dung bằng câu “một ngọn cỏ cũng không còn!”

Trông thấy cảnh tượng ấy, cơn giận của Giang Nam vương lại bừng lên.

“Cứ ăn thế đi, ăn hết sạch đi! Bản vương không được sống tốt thì các ngươi cũng đừng hòng sống tốt!”

Tin tức đàn châu chấu di chuyển về phía Bắc rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!

Tại vương phủ ở Võ Tây.


“Đàn châu chấu lại bay về phía Bắc cơ à, bay thẳng đến hoàng thành sao?”

Võ Tây vương nghe được tin này xong thì hớn hở: “Ha ha, đúng là quá tốt rồi! Tốt nhất là cứ ăn hết sạch lương thực của triều đình đi, vụ mùa thu không có lương thực, vừa đúng lúc chúng ta phất cờ khởi nghĩa!”

“Vương gia nói chí phải!” Sắc mặt của Phượng Sồ tiên sinh hồng hào, hắn ta nói.

Tại vương phủ ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương cũng vô cùng vui vẻ: “Trận thiên tai này đến đúng lúc quá! Vụ mùa thu không có lương thực thì triều đình khó mà sống rồi! Đây đúng là ý trời, trời muốn diệt triều đình đây mà! Ông trời đứng về phía ta!”

“Vương gia nói chí phải!”

Ngọa Long tiên sinh mừng rỡ nói: “Sau vụ mùa thu, chúng ta cũng chuẩn bị được binh mã, đúng thời cơ khởi nghĩa, đại nghiệp ngay trước mắt đây rồi!”

“Quân sư nói phải, chú ý tình hình kinh thành sát sao cho bản vương, và cả hướng đi của nạn châu chấu nữa!” Ký Bắc vương kiêu ngạo nói.

“Vâng thưa vương gia!” Quân sư lớn giọng đáp.

Những nước khác, những kẻ có dã tâm khác trông thấy cảnh tượng này cũng vui vẻ vô cùng, còn triều đình thì phải đối mặt với một kẻ địch lớn.

Đây là nạn châu chấu lớn nhất cả trăm năm nay, đi đến đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ!

Vụ mùa thu đang sắp tới, nếu không giải quyết nạn châu chấu thì năm nay sẽ thất thu, và kéo theo đó sẽ là một loạt những hậu quả.

Để ứng phó với nạn châu chấu sắp tới, kinh thành đã tập trung lượng lớn gà, vịt, ngỗng cho chúng ăn châu chấu.

Ngoài ra triều đình còn điều động thêm lượng lớn binh mã và các võ giả tiến hành diệt châu chấu.

Tóm lại, triều đình đã tập hợp tất cả các lực lượng để đương đầu với thiên tai.

Dẫu vậy, nữ đế vẫn thấp thỏm lo âu. Cứ hai ba hôm là nàng lại mở cuộc họp, triệu tập quân thần để bàn luận về chuyện này, u sầu đến mức bạc cả tóc.

Chỉ có Lâm Bắc Phàm là vẫn cực kỳ thong thả, hắn ăn uống như thường và chẳng coi chuyện này là gì cả.

Còn về mệnh lệnh của triều đình thì hắn cứ làm theo là xong.

Trông thấy cảnh tượng ấy, nữ đế tức tối nói: “Ái khanh, rốt cuộc là ngươi có cách gì không?”

Lâm Bắc Phàm chắp tay: “Bệ hạ đừng lo lắng, chúng nó không tới kinh thành được đâu!”

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm lòng nóng như lửa đốt, hắn ta nói: “Sao lại không tới được? Chúng nó đã tới rồi đấy!”


Lâm Bắc Phàm bình tĩnh liếc nhìn hắn ta: “Giờ có sốt sắng thì cũng có tác dụng gì? Những gì cần làm chúng ta cũng đã làm rồi, chỉ có thể nghe theo ông trời thôi!”

“Ôi!”

Mọi người thi nhau thở dài.

Bảy, tám ngày sau, đám châu chấu đã tới được kinh thành.

Khoảnh khắc ấy, khắp thiên hạ đều đổ dồn ánh mắt về nơi đây.

Bọn họ muốn xem kinh thành, xem triều đình có thể vượt qua chuyện này không, khả năng lớn là không vượt qua được đâu!

Nếu vượt qua được thì đã chẳng là nạn châu chấu khiến người ta khiếp sợ rồi!

Binh mã của triều đình đã chuẩn bị xong đâu vào đấy, ngoài ra binh lính và các vị võ giả cũng chuẩn bị tiến hành ngăn cản!

Nhất là các vị võ giả, trừ những người đang làm thị vệ ra thì gần như đều tham gia, quân số lên đến hơn năm nghìn người!

Bên cạnh đó còn có rất nhiều nông dân, người dân tự nguyện tới để chống nạn châu chấu. Song dẫu vậy, triều đình vẫn không dám lơ là.

Bởi lẽ nạn châu chấu này vô cùng kinh khủng! Là nạn châu chấu lớn nhất trong vòng trăm năm nay!

Vì nó, dù Giang Nam vương đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể làm được gì!

Bọn họ đã triệu tập nhiều binh mã vậy mà vẫn chưa thể tự tin, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.

Tại kinh thành, dân chúng ai cũng lo lắng, để ý trận chiến giữa người và châu chấu này.

Nếu thua thì cuộc sống của bọn họ sẽ khó khăn vô cùng.

Giang Nam vương bám theo tới gần kinh thành, trông thấy đoàn binh mã của triều đình rồi lại thấy đám châu chấu ngập trời, hắn ta nở một nụ cười điên cuồng.


“Đi đi lũ châu chấu, nhất định phải gặm sạch lương thực của bọn họ!”

“Thể hiện sức mạnh của các ngươi đi!”

“Bản vương không được sống tốt thì những người khác cũng đừng hòng sống tốt!”

“Ha ha ha ha…”

Giang Nam vương vừa dứt lời thì những tiếng vù vù của đám châu chấu trên trời bỗng xông về phía hoàng thành.

Các tướng sĩ kinh thành như trông thấy đại địch, bọn họ hét lên: “Châu chấu tới rồi, mọi người chuẩn bị!”

“Vâng thưa tướng quân!”

Mọi người đồng thanh đáp.

“Soạt soạt soạt.”

Tất cả mọi người đều lấy vũ khí của mình ra.

Những thứ vũ khí ấy đều là thương và đao chứ không phải chổi dùng để phủi bụi. Ngoài ra còn có một thứ khá xa xỉ là lưới đánh bắt cực lớn.

Các vị võ giả cũng thi triển chân khí và kình khí để giết châu chấu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui