Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Bách tính có cực khổ không?

Cực khổ!

Họ còn khổ hơn nhiều so với những gì ngươi nhìn thấy, nghe thấy hay tưởng tượng! Làm sao để giúp bọn họ thoát khỏi bể khổ đây?

Không có cách nào hết!

Dù ngươi có chí lớn thay đổi trời đất, có kiến thức thâm sâu, có võ công cường thế, có quyền lực đỉnh cao thì ngươi cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng nhìn bách tính chịu khổ!

Ngươi cứu được một thời chứ không cứu được cả một đời họ, đây không phải là chuyện mà ý chí của ngươi có thể thay đổi được!

Thế nên khi làm quan, ngươi hãy cố gắng hết sức thấu hiểu dân chúng, bênh vực họ và giúp đỡ họ nhiều hơn!

Bọn họ đã rất khổ rồi, đừng khiến bọn họ phải khổ tiếp nữa!

Diêu Chính suy nghĩ rất sâu sắc, hắn ta cảm giác cách giáo dục này đúng là cực kì tốt! Có tác dụng hơn nhiều so với cho học trò đọc sách ở lớp học!


“Uổng cho ta làm ngôn quan bao nhiêu năm nay, hiện giờ còn làm ti nghiệp, chịu trách nghiệm việc bồi dưỡng đạo đức cho các học trò, kết quả lại không nhìn nhận vấn đề thấu đáo bằng một người trẻ tuổi, không làm tốt bằng hắn!” Diêu Chính thấy lòng mình chua xót.

Hắn ta cảm giác cách dạy học này của Lâm Bắc Phàm rất hay, chắc chắn phải áp dụng rộng rãi để các học trò được tìm hiểu nhiều hơn về nỗi khổ của người dân.

Chỉ có được trải nghiệm nỗi khổ của dân chúng thì các học trò mới biết sau này nên làm thế nào.

Mặt trời xuống núi, hoạt động dạy học diễn ra trong ba ngày cuối cùng cũng kết thúc.

“Đây chính là đạo làm quan mà bản quan dạy cho các ngươi!”

Lâm Bắc Phàm đứng trước các học trò, nói bằng giọng bình thản mà chân thành: “Về phần học được bao nhiêu, trải nghiệm được bao nhiêu thì phải xem bản thân các ngươi! Dẫu sao thì các ngươi đều là những người đang sống, có suy nghĩ và cách lý giải riêng của mình, bản quan có nói nhiều cũng vô dụng!”

“Xin được tế tửu dạy bảo!” Mọi người đồng thanh nói.

“Trước khi chia tay, bản quan hỏi các ngươi một câu hỏi, đây cũng là câu hỏi cuối cùng!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Mời tế tửu hỏi, chúng học trò biết sẽ tích cực trả lời!” Mọi người lại đồng thanh nói.

“Câu hỏi này có hơi hóc búa!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Sau này các ngươi bước lên quan trường chắc chắn sẽ phải đứng trước rất nhiều sự mê hoặc và cả sự chèn ép đến từ cấp trên! Nếu các ngươi không tham, hoặc không hối lộ thì không thể thực hiện được hoài bão của mình! Thế nhưng nếu tham, nếu hối lộ rồi thì các ngươi lại vi phạm pháp luật, hủy hoại danh tiếng cả đời!”

“Vậy nên lúc đó các ngươi phải lựa chọn như thế nào?”

Mọi người trừng to mắt một cách kinh ngạc, có người còn há to miệng đến mức có thể nuốt chửng một quả trứng gà.

Câu hỏi này nào chỉ dừng lại ở việc hóc búa, nó còn rất sắc sảo nữa!

Nó đã đâm thẳng vào xương cốt của bọn họ, một đao chí mạng!


Trông vẻ mặt hoang mang của đám học trò, Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, đoạn bảo: “Câu hỏi này bắt buộc phải trả lời, ai cũng có phần, Diêu đại nhân cũng không phải ngoại lệ.”

“Hả? Hạ quan cũng phải trả lời ư?” Diêu Chính ngẩn người.

Một học trò chắp tay, nói: “Khởi bẩm tế tửu đại nhân, chuyện này còn phải hỏi hay sao ạ? Chúng ta đều được đọc sách thánh hiền, được học theo đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử nên chắc chắn phải biết kỉ luật, trong sạch, khắc chế bản thân, thứ không nên lấy thì đừng lấy, chuyện không nên làm thì đừng làm, có vậy mới không phụ lòng bệ hạ, không thẹn với các thánh nhân trong lịch sử, không thẹn với trời đất và chính bản thân mình!”

“Đúng vậy, bất kể ra sao thì cũng không được tham lam!”

“Không được làm tham quan!”

“Chúng ta đọc sách thánh thì phải hiểu nghiêm minh, công chính, làm quan là phải tạo phúc!”

“Bằng không chúng ta đọc nhiều sách như thế để làm gì?”

Câu trả lời này của học trò kia đã được rất nhiều người ủng hộ.

“Nói đúng lắm!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu, hắn híp mắt cười: “Thế nhưng nếu có người kề đao lên cổ ngươi, bắt ngươi tham ô, ngươi không tham thì sẽ chặt rơi đầu ngươi, lúc đó ngươi tính làm thế nào?”

Đối phương vẫn tiếp tục nói với giọng đầy chính nghĩa, sắc mặt cũng không thay đổi: “Dẫu có phải đánh đổi bằng cái mạng này thì ta cũng không thỏa hiệp! Ta không sợ tan xương nát thịt, trên cuộc đời này ta chỉ muốn làm một người chính trực!”


Lâm Bắc Phàm lại nói: “Nếu hắn ta kề đao lên cổ vợ con ngươi thì ngươi có chịu tham không?”

Gương mặt đối phương đổ mồ hôi, song giọng của hắn ta vẫn rất kiên cường: “Không chịu! Tính mạng chỉ là chuyện nhỏ, mất khí tiết mới là chuyện lớn! Ta tin bọn họ ở dưới suối vàng chắc chắn sẽ hiểu được nỗi khổ của ta!”

“Nếu hắn ta kề đao lên cổ cha mẹ ngươi thì ngươi có chịu tham không?”

Mặt đối phương lại đổ đầy mồ hôi: “Chuyện này… ta vẫn không chịu! Trong lòng thấy hổ thẹn với cha mẹ, chỉ đành để kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp công ơn nuôi dưỡng!”

“Nói một câu bất kính, nếu thanh đao kề lên cổ bệ hạ thì ngươi có chịu tham hay không?”

“Ta…”

Đối phương há hốc miệng, mồ hôi đổ ướt đẫm. Đây là một câu hỏi chí mạng, hắn ta biết phải trả lời sao giờ?

Trả lời kiểu gì cũng chết!

Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Nếu hắn ta lấy tính mạng dân chúng trong thiên hạ ra để uy hiếp ngươi thì ngươi có chịu tham hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui