Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Lâm Bắc Phàm cười, nói: “Một số người có đạo đức sẽ không chấp nhận nổi việc bán con gái đi làm người ở! Hơn nữa đúng thật là chuyện này trái với đạo đức, trái với pháp luật, không được pháp luật ủng hộ! Thế nhưng không làm như vậy thì cả nhà từ già đến trẻ chỉ còn nước chết đói!”

“Làm một người thực thi pháp luật, lúc này chúng ta phải làm thế nào, phải lựa chọn ra sao?”

Diêu Chính chau mày không đáp lời.

“Nói thật thì rất khó!”

Lâm Bắc Phàm tặc lưỡi, lắc đầu: “Nếu ngươi muốn bảo vệ sự uy nghiêm của pháp luật thì một nhà tám người kia sẽ chết vì đói! Nếu ngươi không làm như vậy thì ngươi có xứng với chức quan trên người mình không?”

Diêu Chính chắp tay, xin được chỉ giáo: “Tế tửu đại nhân, lúc này nên làm thế nào, ngươi chỉ ta với!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có cách nào thiết thực hết, chỉ đành dân không báo thì quan không làm, cứ coi như không nhìn thấy!”

“Ô, thế cũng khó!” Diêu Chính thở dài một hơi…


“Đạo làm quan thứ tư mà bản quan muốn dạy cho các học trò là đạo khát vọng! Đạo khát vọng tức là khi làm quan ngươi mong muốn điều gì, muốn thực hiện mục tiêu gì, giải quyết vấn đề gì, đây chính là thứ cuối cùng mà chúng ta theo đuổi khi làm quan!”

“Diêu đại nhân, ngươi nói xem cái cuối cùng chúng ta theo đuổi khi làm quan là gì?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

Diêu Chính chau mày đáp: “Vì nước vì dân?”

“Đây là chỗ đứng, là xuất phát điểm, giờ ta đang hỏi chúng ta theo đuổi cái gì!” Lâm Bắc Phàm nói.

Nét mặt của Diêu Chính lộ vẻ khổ sở: “Thứ lỗi hạ quan ngu dốt không hiểu được!”

“Thực ra đáp án đã rất rõ ràng rồi!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Chỉ cần người già không phải ra ngoài khiêng kiệu mà có thể ở nhà dưỡng lão, có con có cháu chăm lo! Gia đình nghèo khổ không cần phải bán con gái đi, bất cứ gia đình nào cũng nuôi được con! Người trẻ tuổi không phải tuyệt vọng về xã hội nữa, bỏ ra công sức thì sẽ đạt được tất cả những gì mình muốn!”

“Tổng kết lại bằng mười ba từ: Già có chỗ dựa, trẻ được nuôi dưỡng, lao động được đền đáp!”

“Chỉ cần làm được ba chuyện này…”

Lâm Bắc Phàm cười một cách kiêu ngạo: “Thì chắc chắn sẽ quốc thái dân an, dân giàu nước mạnh, thiên hạ thái bình!”

“Nói đúng lắm!”

Diêu Chính vỗ đùi, kích động nói: “Vấn đề lão phu nghĩ cả đời cũng không hiểu mà chỉ cần tế tửu đại nhân nói một câu thôi đã vỡ ra ngay! Thứ chúng ta mong muốn khi làm quan là già có chỗ dựa, trẻ được nuôi dưỡng, lao động được đền đáp ư? Chỉ cần làm được ba chuyện này thì thiên hạ sẽ thái bình?”

Diêu Chính lập tức giơ ly rượu lên: “Đa tạ tế tửu đại nhân đã chỉ điểm, hạ quan kính ngươi một ly!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Cạn ly!”


Sau khi uống liền ba ly rượu, hai người đều thấy rất thoải mái!

Diêu Chính bỗng chau mày, cười khổ: “Đây đúng là thứ chúng ta mong muốn cuối cùng khi làm quan! Thế nhưng để làm được ba điều này là rất khó, gần như không thể hoàn thành!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng tình, hắn bảo: “Đúng thật là rất khó! Ngươi xem ta đấy, vì để thực hiện khát vọng này mà một mình tranh đấu với biết bao tham quan gian thần trong triều đình, thậm chí còn không ngại tham ô cùng, đúng là làm khó ta quá rồi! Không biết ta đã phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu khổ ải, Diêu đại nhân ngươi có biết không?”

Nhớ lại quá khứ, trong lòng Lâm Bắc Phàm lại khó chịu, ngậm ngùi. Hắn không nhịn được mà nhấp một ngụm rượu, mượn rượu giải sầu.

Diêu Chính trông thấy dáng vẻ uống rượu của Lâm Bắc Phàm, rồi lại nhìn một bàn đầy những món ngon, hắn ta nói: “Tế tửu đại nhân, ngươi nói ngươi có nỗi khổ riêng thì bản quan có thể hiểu được! Nhưng ngươi nói ngươi chịu uất ức, chịu khổ cực thì xin thứ lỗi bản quan không thể đồng tình!”

“Diêu đại nhân, ngươi chỉ nhìn được vẻ bên ngoài mà thôi, nỗi khổ trong lòng bản quan cũng đâu mấy ai có thể thấy được?” Lâm Bắc Phàm vỗ ngực, buồn bực nói.

Diêu Chính trừng mắt: “Rất khổ sao? Ta thấy ngươi ăn uống sảng khoái lắm mà!”

“Ý ta là trong lòng ta khổ chứ không phải cái miệng ta khổ!”

Gương mặt Lâm Bắc Phàm đầy vẻ đau thương: “Trong lòng ta thực ra khổ sở lắm, có rượu ngon cũng không thể làm vơi đi nỗi khổ trong lòng ta! Đôi khi ta cũng chỉ muốn sống trong mơ màng mà thôi!”


“Tế tửu đại nhân, ngươi nghĩ hay thật đấy, đôi khi hạ quan cũng muốn như vậy! Thế nhưng da mặt ta không dày được như ngươi, không dám nói ra!” Diêu Chính hâm mộ nói.

Lâm Bắc Phàm đập bàn, quát: “Bớt nói linh tinh, uống thôi!”

Lâm Bắc Phàm lại đưa đám học trò đi tìm hiểu nỗi khổ nhân gian trong hai ngày liên tiếp.

Cả quãng đường hắn gần như chẳng dạy gì cả, cũng chẳng nói đạo lý gì, song dường như mọi người vẫn học được rất nhiều điều.

Cảm giác còn nhiều hơn, sâu sắc hơn cả mười mấy năm đọc sách của bọn họ. Trong lòng bọn họ có rất nhiều suy nghĩ, phức tạp khó hiểu.

Bọn họ muốn nói ra nhưng lại không biết phải nói từ đâu.

Thế nhưng bọn họ biết những trải nghiệm trong mấy hôm nay bọn họ sẽ nhớ cả đời. Diêu Chính vẫn luôn đi theo sau cũng suy nghĩ rất nhiều.

Được Lâm Bắc Phàm chỉ rõ cho xong, hắn ta càng hiểu hơn dụng ý của hắn, cảm giác cũng sâu sắc hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui