Sau khi hỏi xong, các học trò trở về với vẻ chán nản.
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu không bán con gái, lớn bé cả nhà đều không thể sống tiếp! Bán con gái đi, mọi người đều có thể sống tiếp! Hơn nữa, cô con gái còn có thể sống tốt hơn! Bây giờ các ngươi còn cảm thấy bán con gái không đúng nữa không?” . Đam Mỹ Cổ Đại
“Chuyện này…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Vấn đề lại tới rồi!”
Lâm Bắc Phàm hỏi: “Nếu các ngươi làm quan sẽ giải quyết mấy vấn đề con cái có người nuôi lớn này thế nào? Để bọn họ đều có thể ở bên cha mẹ, yên tâm trưởng thành, hưởng thụ niềm vui gia đình?”
Các học trò lại đưa ra các kiến nghị, nhưng đều bị Lâm Bắc Phàm phủ nhận như cũ.
Vì kiến nghị mà bọn họ đưa ra, ý tưởng rất tốt nhưng không có cách nào có thể thực hiện được.
Tiếp theo, hắn dẫn mọi người tới trước mặt một tên ăn mày trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh.
“Loại tình huống này, các ngươi thấy thế nào?”
Các học trò lại nổi giận!
Trước đó, bọn họ gặp được hai ông lão và một hộ gia đình nghèo, bọn họ vì đủ loại nguyên nhân khác nhau, dù cuộc sống gian khó nhưng vẫn chọn lao động để nuôi sống bản thân như cũ, khiến người vô cùng khâm phục…
Kết quả, người trẻ tuổi tay chân khỏe mạnh này lại đi làm ăn mày.
Một học trò tức giận nói: “Ngươi có tay có chân, tại sao lại muốn xin tiền ở bên đường?"
Người ăn mày trẻ tuổi ngơ ngác: “Ta có tay có chân nhưng ta không có tiền!”
Học trò tiếp tục nổi giận nói: “Cố gắng làm việc sẽ kiếm được tiền!”
Người ăn mày trẻ tuổi phụt một tiếng bật cười: “Cố gắng làm việc có thể kiếm được tiền? Loại lời này đi mà lừa quỷ ấy! Ngươi nhìn thấy mấy người nông dân trồng trọt đó không, cả đời cắm đầu vào ruộng đồng, lưng đều còng cả xuống, nhưng bọn họ đã từng phát tài chưa? Ngươi lại nhìn mấy người làm công đó, cả đời bọn họ làm bao nhiêu việc bẩn việc mệt việc khổ, mệt đến mức không giống người nữa, nhưng cuộc sống đã từng tốt hơn chút nào chưa?”
“Ngươi!” Mọi người á khẩu cạn lời.
“Cho nên bây giờ ta đã nghĩ thoáng rồi! Đói thì đi xin ăn, khát thì đi tìm nước uống! Bình thường có rất nhiều thời gian nhàn rỗi có thể đi phơi nắng, có thể thưởng thức cảnh đẹp trên đường, còn có thể ngắm người đẹp, muốn làm gì thì làm cái đó, cuộc sống sảng khoái bao nhiêu! Đời người ngắn ngủi năm mươi năm, khổ cả một đời, mệt cũng cả một đời, tại sao ta không chọn một cuộc đời vui vẻ chứ?”
“Ngươi làm như thế là không đúng…”
“Có gì không đúng?”
Người ăn mày trẻ tuổi vắt chéo hai chân: “Ta một không ăn trộm, hai không ăn cướp, ba không làm việc phạm pháp, các ngươi có thể làm gì được ta? Nhìn các ngươi đều là người đọc sách, đừng đọc sách cả đời, đọc rồi đầu óc ngu đi đấy! Ha ha!”
Đám học trò lại chán nản trở về.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Tên ăn mày đó nói rất đúng, cố gắng làm việc chưa chắc đã kiếm được tiền, nhưng không cố gắng nhất định sẽ sống rất thoải mái, nghe mà ta cũng thấy động lòng rồi! Nếu là các ngươi, các ngươi sẽ chọn thế nào?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không có câu trả lời.
“Vậy vấn đề lại tới rồi, nếu các ngươi làm quan sẽ làm thế nào để bọn họ làm việc?”
Các học trò vẫn không nghĩ ra được cách giải quyết, mọi người đều không muốn làm việc mà nằm thẳng đợi chết, ngươi có thể làm thế nào được?
Trừ phi cầm dao kề lên cổ hắn ta, nhưng loại chuyện này có thể làm được bao lâu?
“Được rồi, bài học hôm nay đến đây thôi, các ngươi về đi, trở về từ từ suy nghĩ về các vấn đề đã gặp được hôm nay, nghĩ cho rõ ràng rồi các ngươi sẽ biết phải làm quan thế nào?”
“Rõ, thưa tế tửu đại nhân, chúng học trò xin lui!”
Các học trò chắp tay tạm biệt.
Lâm Bắc Phàm cũng quay người rời đi.
“Tế tửu đại nhân, xin dừng bước!” Diêu Chính vừa gọi vừa đuổi theo…
Lâm Bắc Phàm quay người lại, cười nói: “Diêu đại nhân, có chuyện gì sao?”
Diêu Chính lại hành lễ một lần nữa, đoạn chau mày nói: “Tế tửu đại nhân, xin thứ lỗi cho hạ quan ngu dốt, ta có hơi không hiểu đạo làm quan ban nãy mà ngươi nói, mong ngươi chỉ giáo nhiều hơn!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy! Cũng tới giờ ăn cơm tối rồi, hay là ngươi theo bản quan về phủ, vừa uống rượu ăn cơm vừa đàm luận chuyện này, ngươi thấy thế nào?”
Diêu Chính nhớ đến rượu ngon trong nhà Lâm Bắc Phàm, cơn thèm rượu của hắn ta bèn trào lên, hắn ta hành lễ: “Cung kính không bằng tuân mệnh!”
Thời gian khoảng một nén hương trôi qua, bọn họ về tới Lâm phủ.
Bên trong thư phòng có bày bàn tiệc, hai người vừa ăn uống vừa tiếp tục câu chuyện đạo làm quan.
“Diêu đại nhân, ngươi không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã cho hạ quan cơ hội! Hôm nay hạ quan đi tuần với tế tửu đại nhân và đã được học về đạo làm quan! Thông qua ba ví dụ, ta đã học được rất nhiều điều, và cũng hiểu được rất nhiều điều! Chỉ là…”
Diêu Chính lại chau mày: “Chuyện này rắc rối, bỗng dưng ta cũng không biết phải nói từ đâu!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Hóa ra là vậy, thế để bản quan xử lý giúp ngươi.”
“Đa tạ tế tửu đại nhân đã dạy bảo, hạ quan xin được lắng nghe!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...