Sáng sớm hôm sau, Lâm Bắc Phàm nhận được khoản tiền hai mươi vạn lượng, sau đó cười tủm tỉm đỉ tới dịch quán tiếp đón các sứ thần Đa La.
“Cáp Mộc vương tử và các các vị khách quý từ xa tới đây, mấy ngày nay sẽ do ta tiếp đón các vị! Ta sẽ dẫn các vị đi ngắm nhìn sự phồn hoa của kinh thành Đại Võ này, trải nghiệm phong tục tập quán và cả non sông tươi đẹp ở Đại Võ ta nữa!”
“Hóa ra là Lâm ti nghiệp trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có ngươi hướng dẫn đúng là rất tốt!” Cáp Mộc vương tử cười bảo.
“Cáp Mộc vương tử khách sáo rồi, đây là vinh hạnh của ta!” Lâm Bắc Phàm cũng cười.
Đôi bên dều vô cùng khách sáo.
“Bây giờ đã là buổi sáng chắc hẳn các vị đều đã đói rồi phải không, ta dẫn mọi người đi ăn sáng, sau khi ăn xong chúng ta cùng dạo phố ngắm cảnh, được không?” Lâm Bắc Phàm cười hỏi.
‘Vừa đúng ý ta!” Cáp Mộc vương tử cười
nói.
Sau đó, Lâm Bắc Phàm dẫn mọi người chậm rãi ra ngoài.
Trên đường lại đụng phải tiểu quận chúa Vân Oanh.
Lúc này nàng mặc một bộ đồ hoa lệ màu xanh biếc, lúc chạy bộ đồ khẽ tung bay trong gió, cả người thoạt nhìn trẻ trung dồi dào sức sống, còn vô cùng đáng yêu.
“Sao ngươi lại tới đây?” Lâm Bắc Phàm nghi ngờ.
“Nghe nói ngươi phải tiếp đón khách nước ngoài cho nên ta tới ăn chực uống chực với ngươi đó!” Tiểu quận chúa nghiến hàm răng nhỏ.
Lâm Bắc Phàm có hơi sửng sốt.
Hay thật!
Tiểu quận chúa thật không hổ là một người có tâm hồn ăn uống, vừa nghe đến ăn đã lập tức chạy ra ngay.
“Ta đang tiếp đón khách quý, không có cách nào quan tâm ngươi đâu!” Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng bảo.
“Yên tâm, ta tự biết chừng mực mà! Ngươi
cứ làm chuyện của ngươi, ta chỉ theo phía sau ăn là được rồi!” Tiểu quận chúa nghiêm túc nói.
‘Vị này là…” Cáp Mộc vương tử hỏi.
Lâm Bắc Phàm giới thiệu thân phận của tiểu quận chúa.
Cáp Mộc vương tử lại rất nhiệt tình: “Đi chung đi! Thêm người thêm vui!”
Vì thế mọi người cùng nhau ra ngoài.
Chưa đến một lúc Lâm Bắc Phàm đã dẫn mọi người tới một tiệm ăn sáng ngoài trời.
“Cáp Mộc vương tử và cả các vị khách quý!” Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Nơi này chính là tiệm ăn sáng Lương Ký nổi tiếng gần xa ở kinh thành, đồ ăn sáng ở đây nấu vô cùng chính tông, bánh quay, bánh bao, sữa đậu nành, xíu mại thứ gì cũng đủ cả, đều là bữa sáng điển hình ở Đại Võ chúng ta!”
Tiểu quận chúa kéo Lâm Bắc Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi dẫn tới khách quý tới ăn cái này á hả?”
“Đương nhiên rồi?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa gật đầu.
Tiểu quận chúa nôn nóng: “Sao lại cho khách quý ăn món này? Mâỳ thứ này rẻ thối, sẽ bị người ta cười mất!”
“Tiểu quận chúa, vậy là ngươi có điều chưa biết!” Lâm Bắc Phàm tự tin bảo: “Ngươi nghĩ xem, bọn họ đêu là khách quý tới từ nước Đa La, có sơn hào hải vị gì mà chưa từng án qua! Chắc chắn đã ăn nhiều đến muốn ói rồi! Bọn họ tới quê hương nước khác nhất định sẽ muốn thử những món khác nhau, cho nên ta dẫn bọn họ tới ăn bữa sáng của Đại Võ không phải là gãi đúng chỗ ngứa rồi sao?”
Tiểu quận chúa nghiêng đầu: “ừm, ngươi nói… hình như cũng hơi có lý đấy!”
“Chắc chắn có lý rồi!”
Lâm Bắc Phàm đi qua đó, cười bảo: “Mời mọi người ngồi! Muốn gì cứ thoải mái chọn nhé, đảm bảo đủ hết!”
Cáp Mộc vương tử phất tay: “Mọi người ngồi xuống cả đi!”
Mọi người gọi món, mười mấy người đàn ông trên cơ bản đã bao trọn cả quán ăn sáng.
Lâm Bắc Phàm cười tủm tỉm nhìn tất cả chuyện này.
Đồ ăn sáng ở nơi này ngon rẻ sạch, lượng lớn bao no, một bữa không đến mười lượng bạc, toàn bộ phần còn lại đều sẽ chui vào trong túi hắn.
Sau khi ăn xong, Lâm Bắc Phàm hỏi: “Cáp Mộc vương tử, các vị khách quý, đồ ăn sáng ở đây thế nào?”
“Vị không tồi, cảm ơn đã chiêu đãi!” Cáp Mộc vương tử khách sáo đáp.
“Nào có! Đây là chuyện nên làm thôi, ha ha!”
Ăn xong bữa sáng, mọi người bắt đầu chính thức dạo phố.
Sứ thần Đa La nhìn trái ngó phải, đồ ở đây đối với bọn họ mà nói vô cùng mới mẻ.
Đúng lúc này, một sứ thần quý tộc nhìn trúng một bình hoa tinh xảo, chơi trong tay thật sự thích không nỡ buông nhưng tốc độ moi tiền lại vô cùng chậm, còn nhiều Lân nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
“Lâm đại nhân, ngươi cảm thấy bình hoa này thế nào?”
“Không tồi, đẹp lắm!”
“Nhưng đến hai mươi lượng bạc lận!”
“Rất đáng giá!”
Liên tục nói lại không ngừng ám thị, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng không nhìn nổi nữa:
“Hay là… ta móc tiền trả hộ ngươi nhé!”
Sứ thần quý tộc mừng rỡ: “Hả? Thế thì lại ngại quá!”
“Không cần khách sáo!”
Trong ánh mắt ngơ ngác của đối phương, Lâm Bắc Phàm duỗi tay tới, thò vào trong túi của sứ thần quý tộc rồi móc một túi bạc ra, sau đó lại lấy ba mươi lượng bạc từ trong túi giao cho chủ quán bán bình hoa: “Khổi cần thối!”
Chủ quán vô cùng biết ơn: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”
“Không có gì!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, đặt túi tiền về lạỉ túi của sứ thần quý tộc đó.
Sứ thần quý tộc mặt mày vặn vẹo: “Ta cũng cảm ơn Lâm đại nhân nhé!”
“Chuyện nhỏ như con thỏ ấy mà, Ha La đại nhân không cần khách sáo!” Lâm Bắc Phàm cười khiêm tốn, bảo: “Còn các vị khách quý đây nữa, nếu cần móc tiền cứ việc gọi một tiếng, bản quan chưa từng từ chối aỉ bao giờ!”
Khóe miệng của mọi người cùng co rút: “Cảm ơn Lâm đại nhân!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...