Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: "Đạo trưởng à, ngươi đừng giả vờ với ta nữa! Thông Thần đan của ngươi là thứ gì, bản quan biết rất rõ! Thứ đan dược này của ngươi được bào chế từ năm loại khoáng chất là chu sa, lưu huỳnh, phèn chua, thạch anh và từ thạch!"
"Vốn chẳng phải là thần đan diệu dược gì cả, mà là một loại thuốc khiến người ta sinh ra cảm giác hưng phấn, lâng lâng bay bổng, như thể linh hồn thoát ra khỏi cơ thể vậy!"
"Nhưng nếu dùng nhiều sẽ dẫn đến nghiện! Thứ này có độc, không thể dùng quá nhiều, nếu không sẽ có tác dụng phụ như nôn mửa, da tấy đỏ, cổ họng bị ăn mòn, tinh thần trở nên thất thường, cũng tức là tự sát từ từ!"
Lâm Bắc Phàm nói xong, sắc mặt của Không Hư đạo trưởng ngày càng trắng bệch đi, mồ hôi lạnh túa ra!
Sao hắn lại biết rõ như vậy?
Còn hiểu rõ hơn một người luyện đan như hắn ta!
Lâm Bắc Phàm bỗng đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Giỏi cho tên yêu đạo nhà ngươi! Dám đến địa bàn của ta gây sóng gió, dùng lời xảo trá mê hoặc dân chúng, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi mà!"
Không Hư đạo trưởng bị dọa run lẩy bẩy.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn ta cảm thấy rất xấu hổ, không ngờ hắn ta lại bị một kẻ hai tay trói gà không chặt dọa sợ.
"Lâm đại nhân, ngươi đang vạch lá tìm sâu đấy hả!" Không Hư đạo trưởng gắng gượng phản bác.
"Không Hư đạo trưởng, đến bây giờ rồi mà ngươi vẫn cứ ngu ngốc như vậy sao? Chúng ta đều là người thông minh, ngươi định qua mặt ta thế nào đây? Nếu bệ hạ biết được chuyện này, văn võ cả triều biết được chuyện này, bọn họ sẽ xử lý ngươi thế nào?"
Lâm Bắc Phàm cười ha hả: "Ngươi phải biết rằng đây là tội khi quân đấy, văn võ bá quan cả triều đều bị ngươi lừa hết một lượt! Chắc chắn Đại Võ sẽ không tha cho ngươi đâu, chém đầu là còn nhẹ đấy!"
Sắc mặt của Không Hư đạo trưởng lại cắt không còn một giọt máu.
Lâm Bắc Phàm thong thả uống một ngụm trà, nói: "Thật ra, muốn thử nghiệm cũng đơn giản thôi! Thứ này không được dùng quá nhiều, càng không được dùng liên tục, cho nên chỉ cần đưa một phạm nhân tử hình tới cho hắn ta dùng Thông Thần đan liên tục trong nhiều ngày mà xem, thật hay giả vừa nhìn là biết! Không Hư đạo trưởng, ngươi còn định nói dối đến bao giờ nữa?"
Không Hư đạo trưởng ngồi sụp xuống đất: "Lâm đại nhân, ngươi nói với ta những chuyện này rốt cuộc là muốn thế nào?" Trong ánh mắt hụt hẫng của hắn ta còn ẩn giấu một tia sát khí.
"Không Hư đạo trưởng, có phải ngươi rất muốn giết ta để diệt khẩu, diệt trừ hậu họa trước khi nó xảy ra đúng không?"
Không Hư đạo trưởng lập tức lắc đầu, có vẻ chột dạ: "Đâu có, bần đạo là người xuất gia, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy được?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười nói: "Tốt nhất là ngươi đừng có làm như thế! Bởi vì khi bản quan tới thăm nhà ngươi đã có rất nhiều người biết! Nếu bản quan không thể ra khỏi cánh cửa này, không cần biết ngươi có bản lĩnh thật hay không cũng khó mà thoát khỏi lưới pháp luật!"
"Mặt khác, ngươi phải biết là trong phủ bản quan có một vị Tông Sư, hắn ta đã chờ sẵn ở đây rồi! Ngươi dám động thủ, hắn ta sẽ giết ngươi ngay lập tức, ai phải chết còn chưa chắc đâu!"
Không Hư đạo trưởng lại toát mồ hôi lạnh đầm đìa, thì ra hắn ta vừa mới dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng.
Nếu vừa rồi hắn ta không kiềm chế nổi mà ra tay thì người chết chính là hắn ta.
Hắn ta nghĩ kỹ lại, kể từ khi Lâm Bắc Phàm bước vào nhà, hắn ta đã bị tính kế rồi.
"Lâm đại nhân, rốt cuộc là ngươi muốn gì đây?" Không Hư đạo trưởng lại hỏi.
"Bản quan cố tình tơi đây nhắc nhở ngươi, đừng có giở trò lừa bịp, làm xằng làm bậy ở địa bàn của bản quan! Tốt nhất là ngươi từ đâu đến thì cút về đó đi, nếu không bản quan sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu!" Lâm Bắc Phàm lạnh lùng nói.
"Tại sao khi ở trong hoàng cung ngươi không vạch trần ta, mà bây giờ mới lặng lẽ tới đây nói ra chứ?" Không Hư đạo trưởng lại hỏi.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười chỉ vào chỗ vàng bạc châu báu chất đầy trong phòng: "Nếu ta nói ra ngay lúc đó thì sao đạo trưởng có cơ hội thu được mấy thứ này cơ chứ? Nhớ chuyển hết đến phủ của ta đấy, đây là tiền mua lại cái mạng của nhà ngươi!"
Không Hư đạo trưởng: "Đậu xanh!"
Thì ra người ta đang nhắm vào tài sản của hắn ta!
Hắn ta chỉ là người vận chuyển mà thôi, còn chưa cầm nóng tay đã phải chuyển đến chỗ người ta rồi!
"Trà cũng uống xong rồi, bản quan phải đi đây!" Lâm Bắc Phàm đứng dậy: "Không Hư đạo trưởng, ta cho ngươi ba ngày! Trong vòng ba ngày ngươi phải biến khỏi Đại Võ, muốn đi đâu ta không cần biết, nhưng tuyệt đối không được gây sóng gió trên địa phận Đại Võ! Nếu bản quan phát hiện ra một viên Thông Thần đan nào ở Đại Võ, vậy hậu quả ngươi tự ngẫm lấy!"
"Còn nữa, đừng quên chuyển mấy thứ này đến phủ của ta đấy, không được sót thứ nào! Nếu trước tối ngày mai mà ngươi vẫn chưa xong việc, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi Đai Võ nữa! Bản quan nói được là làm được!"
Nói rồi, Lâm Bắc Phàm phủi mông bỏ đi, để lại vị đạo trưởng sắc mặt thay đổi liên tục trong lo sợ.
"Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Vị tiểu đồ đệ kia hoảng hốt hỏi.
Không Hư đạo trưởng nghiến răng: "Phải chuyển tiền tài sang cho người ta, người cũng phải cuốn gói đi thôi, không thể tiếp tục chờ ở đây được nữa!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...