"Hai vị ái khanh, loại đan dược này có công hiệu thần kỳ như vậy thật hay không? Linh hồn của các ngươi thật sự thoát ra khỏi cơ thể, ngao du đến chân trời góc bể, nhìn thấy thần tiên sao?" Nữ đế tò mò hỏi.
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng Thông Thần đan, vi thần thật sự cảm thấy linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, cả người lâng lâng khó tả như thể đã bay lên trời vậy, không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, cả người tự do! Trong lúc ấy, hình như vi thần đã gặp được tiên nhân..."
"Khởi bẩm bệ hạ, sau khi dùng thần đan, vi thần cũng cảm thấy như thế! Nhưng vi thần không gặp được thần tiên mà lại gặp được cha mẹ đã mất từ nhiều năm trước của vi thần, bọn họ ở trên trời mỉm cười với thần, vô cùng hiền từ!"
Hai vị lão thần cùng nói ra công hiệu sau khi dùng đan dược. Mọi người nghe xong, ai nấy đều phải giật mình.
"Đúng là thần đan rồi!"
"Thật sự có thể làm linh hồn của người ta thoát ra khỏi cơ thể, bay lên bầu trời!"
"Gặp được thần tiên, còn gặp cả cha mẹ ở trên trời!"
Nếu chỉ có một người nói thì có thể mọi người sẽ không tin.
Nhưng tới người thứ hai, người thứ ba dùng thuốc xong cũng nói giống như vậy, hơn nữa hai người này còn là trọng thần của triều đình, vậy thì không thể nghi ngờ nữa rồi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Không Hư đạo sĩ lại càng đắc ý hơn.
"Đây là thần đan mà bần đạo luyện chế ra, sao có thể là giả được?"
Nữ đế cũng rất ngạc nhiên, nàng không khỏi nhìn sang Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi thấy sao?"
Từ đầu tới giờ, nàng vẫn luôn âm thầm để ý tới thái độ của Lâm Bắc Phàm. Nàng cảm thấy suốt từ nãy tới giờ hắn luôn giữ vẻ mặt bình thản, không hề ngạc nhiên cũng chẳng hề thất vọng, cứ như thể hắn đã biết rõ bản chất và tác dụng của loại thần đan này từ lâu rồi vậy.
Vì vậy, nàng muốn Lâm Bắc Phàm xác nhận xem liệu loại đan dược này có phải đồ thật hay không.
"Bệ hạ, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?" Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ kích động: "Chính hai vị đại thần đã đích thân thử thuốc rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không nói dối, cho nên loại đan dược này hẳn là thần đan! Là thần đan hiếm có trên đời này!"
Nữ đế âm thầm hừ một tiếng, diễn xuất khoa trương quá đi mất, thật ghê gớm!
Đan dược này là giả!
"Ái khanh nói phải lắm!" Nữ đế cũng ra vẻ kích động, phấn kích mà nói: "Đến cả hai vị ái khanh dùng thuốc xong cũng cảm nhận được hiệu quả rõ ràng như vậy, chứng tỏ đan dược này đúng là tuyệt thế thần đan thực sự! Đạo trưởng đây đúng là cao nhân thế ngoại chân chính!"
"Bệ hạ anh minh!" Không Hư đạo trưởng cười đến tận mang tai.
"Không Hư đạo trưởng!" Nữ đế sốt sắng nói: "Nếu ngươi đã biết bào chế Thông Thần đan, vậy có phải cũng biết bào chế thuốc trường sinh bất lão không?"
Nàng vừa nói xong, tất cả văn võ bá quan trong sảnh đều thở gấp hẳn lên.
Vừa rồi mọi người không tin, nhưng sau khi đạo sĩ kia luyện chế được Thông Thần đan thì ai nấy đều có phần tin tưởng hắn ta.
Đến cả thần đan làm linh hồn thoát ra khỏi cơ thể mà hắn ta còn luyện chế ra được, vậy muốn luyện chế những loại đan dược khác cũng đâu phải chuyện không thể?
"Tất nhiên là được rồi! Nhưng luyện chế thuốc trường sinh bất lão không dễ như thế đâu, phải có một số lượng lớn dược liệu quý, bao gồm rùa đen trăm năm, san hô ngọc bích tím, gỗ đào nghìn năm..."
Không Hư đạo trưởng liệt kê không ngừng nghỉ một loạt những loại dược liệu quý hiếm, trông có vẻ rất chi tiết, rất chuyên nghiệp.
Nữ đế gật đầu liên tục, văn võ bá quan cũng vậy, sự tin tưởng đối với Không Hư đạo trưởng lại tăng thêm một phần.
"Tất nhiên là cần có cả xương rồng nữa. Đây là thuốc dẫn không thể thiếu!" Ánh mắt của Không Hư đạo trưởng sáng lên: "Mấy năm nay, sở dĩ bần đạo vẫn chưa thể luyện chế xong thuốc trường sinh bất lão chính là vì thiếu loại tiên dược như xương rồng! Không có xương rồng để làm thuốc dẫn, tất cả đều chỉ phí công! Chỉ cần cung cấp cho bần đạo đủ số xương rồng cần thiết, nhất định bần đạo có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão, dâng lên bệ hạ!"
Đến lúc này thì Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn chắc chắn rằng cái tên này mò đến đây là vì số dược liệu quý hiếm mà hắn ta nhắc tới, đồng thời cũng là vì xương rồng!
Hừ, dám động tới địa bàn của ta sao?
"Đạo trưởng à, ngươi đến chậm một bước rồi!" Một vị lão thần cười khổ mà nói: "Xương rồng là thần vật, thần vật ắt có linh, vào một buổi tối mưa lớn bão bùng, nó đã bay đi mất rồi!"
"Tất nhiên là bần đạo đã biết chuyện này rồi! Nhưng chẳng lẽ trong tay các ngươi lại không giữ lại chút xương rồng nào hay sao? Chỉ cần có một ít xương rồng làm thuốc dẫn là có thể luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão rồi!" Không Hư đạo trưởng vẫn không từ bỏ ý định.
"Chuyện này..." Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất oan ức: "Mọi người nhìn ta làm gì, ở chỗ ta làm gì có xương rồng!"
Ai nấy đều âm thầm cười gằn.
Tên tham quan nhà ngươi có bộ xương rồng trong tay chẳng lẽ lại không ngứa tay? Đến cả bọn ta còn mài được một ít cơ mà!
Bọn ta không tin ngươi không len lén giấu một ít xương rồng.
Nữ đế cười tủm tỉm nói: "Ái khanh, nếu ở chỗ ngươi có xương rồng thì mau giao ra đây để đạo trưởng luyện đan đi!"
Lâm Bắc Phàm thản nhiên đáp: "Bệ hạ, ở chỗ thần không có xương rồng, mong người minh xét!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...